Chương 379:
Lâm Dư không khỏi có chút chân động, ở Trung Quốc danh dự cao nhất trong nghề y Trung Quốc có lẽ là cái tên.
Theo như anh biết thì ở Trung Quốc không có nhiều ngự ý, hình như chỉ có một số ít thôi. Không ngờ Vạn gia lại có tài năng như vậy trong ngành y.
Không có gì ngạc nhiên khi Vạn gia đã phát triên quy mô lớn như vậy. Có lẽ chuyện này không thể thoát khỏi có liên quan đến vị ngự y này.
“Anh hai, khi nào chúng ta gặp nhị thế tổ, anh có thể giúp em chiêu ánh đèn sân khấu được không.” Hà Cần Kỳ cười nói, nịnh nọt ôm cổ anh.
Nếu Hà Tự Hành ở đây, ông ta sẽ bị sốc, bởi vì tên nghịch tử này lớn từng này rồi, còn chưa bao giờ nói với mình bằng giọng điệu này, bây giờ thằng nhóc này lại dùng giọng điệu như vậy nói với một người ngoài!
Ngoài Lâm Vũ, chỉ có một người khiến Hà Cần kỳ nói bằng giọng này, đó là người chú hai của cậu ta, Hà Tự Trăn.
“Tất nhiên là được.” Lâm Vũ dùng ánh mắt yêu thương nhìn Hà Cân Kỳ, nhứ thể đã coi cậu ta như em trai ruột của mình.
Chỉ sợ ngay cả em trai ruột, cũng không được như Hà Cần Kỳ.
Vì sự quấy rối của chị em Hà Nghiên Nghiên, họ ăn không ngon, Hà Cân Kỳ kéo Lâm Vũ đến một quán ăn nhỏ ven đường ăn trong nửa buổi chiều.
Ăn uống xong thì trời đã tối, Hà Cẩn Kỳ không cho Lâm Vũ đi, nhất quyết phải kéo anh đến hộp đêm, nói tôi nay cậu ta sẽ giúp Lâm Vũ tìm mười cô gái, đề đền tội vì đã cướp người của Lâm Vũ ở câu lạc bộ Vân Cẩm đêm đói “Đó không phải là cô gái của tôi, là của một người bạn.”
Lâm Vũ hơi hơi ngắn ra, nhưng cũng không từ chối, dù sao buổi tôi cũng không làm gì, chơi với Hà Cần Kỳ cũng không tệ.
Không ngò, sau khi họ ra khỏi cửa không được bao lâu, một chiếc ô tô màu đen dừng ngay trước mặt họ.
“Ai, ai dám cản đường bản thiếu gia?!” Hà Cần Kỳ say sưa nói.
Trong xe Sở Tích Liên lăn kính cửa xe, ngạc nhiên khi thấy Lâm Vũ và Hà Cần Kỳ đi cùng nhau, , ngắn người, cảm thấy ngoài ý muốn.
“Gia Vinh, nhà họ Hà không nói cho cậu biết kết quả kiểm tra ADN sao?”
Sở Tích Liên kinh ngạc hỏi.
“Nói rồi, còn làm nhục tôi nữa kìa.”
Lâm Vũ CƯỜi, Sở Tích Liên này nói khi có kết quả sẽ báo cho anh ngay, nhưng có kết quả rôi ông ta vân chưa nói gì.
“Lên xe, tôi nói cho cậu biết một chuyện!” Sở Tích Liên nghe thấy lời Lâm Vũ nói, ông ta mới thả lỏng người, vẫy tay ra hiệu cho anh lên xe.
“Bác Sỏ, rất vội sao? Nếu không vội thì hẹn hôm khác.” Lâm Vũ trên mặt cười nói.
Sở Tích Liên khẽ giật mình, không ngờ Lâm Vũ lại từ chối “Ông ta, kHÖng khỏi kinh ngạc, đoán có lẽ Lâm Vũ đang cảnh giác ông ta.
“Ngày khác thì không thích hợp, bây giò đi.”
Sở Tích Liên nhìn Lâm Vũ thật sâu, kiên quyết đề anh lên xe.
Lâm Vũ hơi do dự, không từ chối, bảo Sở Tích Liên đợi, sau đó xoay người kéo Hà Cần Kỳ qua một bên, chặn một chiếc taxi cho cậu ta, nói: “Cần Kỳ, tôi có việc phải làm. Cậu về trước đi, hôm nào tôi mời cậu uỗng rượu.”
“Được, anh hai, anh bận thì làm việc trước đi!”
Hà Cần Kỳ say khướt nói, sau đó liền nở nụ cười, ghé vào tai Lâm Vũ nói nhỏ: “Con cáo già nhà họ Sở này không phải người tốt, anh nhất định phải cân thận.”