Chương 444:
Hà Cần Du vội vàng chạy tới, ngồi xốm bên đùi Hà Nhiên Nhiên xem xét, hỏi: “Chị ơi, chị thấy thế nào? Có đau không?”
“Không đau, chỉ cảm thấy hơi tê, không sao đâu.” Hà Nhiên Nhiên lắc đầu, lại dùng nước rửa sạch lại, nước lạnh chạm vào da thịt khiến cô cảm giác rất thoải mái.
“Vú Hoàng, bà làm sao thế? Trong nhà có răn còn không biết sao? Có phải bà từ dưới quê lên mang phải thứ gì đó không sạch sẽ không?”
Hà Cần Du thấy chị gái không sao, mới thở ra một hơi, tức giận xông đến trước mặt Vú Hoàng gào thét.
“Tôi…tôi không có nha… Tôi cũng không biết tại sao trong nhà lạ có rắn nữa.
Vú Hoàng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt đầy sợ hãi.
“Được rồi, cậu đừng trách người khác nữa, do tự các người trồng các loại dây leo nhiều như vậy, còn đào cả vũng nước nhỏ, tự nhiên sẽ hấp dẫn rắn đến thôi.” Lâm Vũ nhìn Hà Cần Du nói.
“Mẹ nói tôi nói chuyện với bảo mẫu nhà chúng tôi, khi nào đến lượt anh xen vào vậy? Anh mẹ nó là cái thá | gì?”
Hà Cần Du đột nhiên tức giận bừng bừng, nhìn thấy Lâm Vũ trực tiệp dám trực tiếp cự tuyệt vào mặt cậu, cậu đột nhiên nổi giận, trút tất cả lửa giận bây lâu nay lên người Lâm Vũ.
“Đó đó, cũng không biết chính mình có đức tính tốt gì, đây là nhà anh à?
Đừng tưởng bà nội tôi gọi anh một tiêng cháu trai thì cho răng mình đã là người nhà họ Hà rồi?”
Hà Nhiên Nhiên lạnh giọng nói, khuôn mặt đầy vẻ khinh thường.
“Á, rắn, có một con rắn!”
Lúc này đột nhiên Vú Hoàng kêu lên một tiêng, khuôn mặt kinh hãi chỉ vào khóm hoa cúc bện cạnh, mọi người quay đầu nhìn liền thấy một con răn đen trên người có những khoang trắng đang bò ra.
Hà Cần nhanh tay nhanh mắt, liền sải bước qua, bắt trúng đuôi con rắn màu đen, vứt mạnh liền rơi đùng trên đắt, con rắn đẹn nằm trên đất động đây, chỉ có chiếc lưỡi ¡ trong miệng không ngừng thò ra, hiển nhiên bộ xương toàn thân vừa rồi bị Hà Cần vứt đi làm gãy rồi.
Hà Nhiên Nhiên bị dọa kêu lên một .
tiếng, bước chân không ngừng lùi về sau.
“Chết tiệt, đây đích thị là rắn độc.”
Lậm Vũ nhìn con rắn màu đen trên nền đất, sắc mặt liền biến đổi, nhìn thầy những vòng tròn trên đầu con rắn và cô không phân biệt rõ ràng, toàn thân đêu là những khoang đen trắng xen kẽ nhau, đoạn từ Nông xuống đện đuôi khá phẳng, hẹp dần thành điểm nhọn, đây rõ ràng là rắn cạp nia.
“Mẹ nó anh muốn tìm chết à, anh ở đây muốn dọa ai chứ?”
Hà Cần Du trầm mặt lạnh giọng nói.
“Tôi không dọa các người, con rắn này gọi là rắn cạp nia, tuyến độc rất nhỏ nhưng độc tính rất mạnh, trong các loài rắn cạp nong thì độc tố của nó là mạnh nhất.” Lâm Vũ nhắc nhở nói, “Bắt buộc phải lập tức giải độc nếu không thì khó bảo toàn tính mạng.”
“Cái rắm! Tôi nói cho anh biết, anh không cận dọa tôi, tôi biết rằng nếu như bị rắn độc cắn, thì vết thương sau đó sẽ sưng đỏ rồi chuyên thành màu tím, nêu tôi thật sự bị rắn độc cắn sao vết thương lại không thay đổi gì, hơn nữa cũng không có chút cảm giác?”
Hà Nhiên Nhiên lạnh giọng nói, cô biết Lâm Vũ chẳng có lòng, tốt, có ý ở đây dọa cô, cô còn lâu mới mắc bây.
“Bị loại rắn này cắn quả thật vết thương không hề có hiện tượng sưng đỏ, thậm chí không có cảm giác đau hay mắt cảm giác, nhưng rất nhanh sẽ bị đau đầu mắt hoa, khó há miệng, hô hấp khó khăn, tức ngực nôn mửa.’ 4 ‘Mẹ nhà anh, anh còn chưa thôi ngay GÌ Hà Cần Du tức giận mắng một tiếng, không màn đến bản thân mà đứng dậy hướng nắm đắm về phía mặt Lâm Vũ đánh tới.