Chương 491:
Đúng là tự biến mình thành trò cười, dù Lâm Vũ anh có sống nhờ y thuật hay không, cũng sẽ không quỳ gôi khom lưng với ông tal Thân là một bác sĩ, không chỉ có lương tâm cứu người, mà còn có ý chí không khuất phục!
Ông coi trung y bọn tôi chỉ là rác rưởi bên lê, mắc gì tôi phải chữa trị cho ông!
“Được, được, .Hà Gia Vinh, cậu muốn đối đàu với tôi có đúng không?! Ông đây khiến cậu không bao giờ làm bác sĩ nổi nữa!”
Lữ Hiếu Cảm hung hăng đá bay vụn giấy chứng nhận bác sĩ dưới đất, lạnh lùng nói: “Theo tôi được biết, cậu tốt nghiệp Trường kỹ thuật, căn bản kiêng học kiên thức y học, giây chứng nhận bác sĩ của cậu chắc chắn không phải thật! Từ giờ trỏ đi, tôi lầy danh nghĩa bộ Y Tế tước, đoạt quyên hành y của cậu, từ nay về sau, cậu còn dám khám bệnh cho người khác, tôi lập tức gọi người bắt cậu!”
Nghe vậy, trong lòng Lâm Vũ hơi lo lãng, không ngờ Lữ Hiếu Cẩm phái người điêu tra mình, đúng thật, lây thân phận Hà Gia Vỉnh, anh căn bản không có tư cách làm bác sĩ.
Anh trầm mặt, lạnh lùng trừng mắt với Lữ Hiệu Cầm, đột nhiên không có gì để nói.
“Tôi chờ cậu ngày kia tới cầu xin!”
Lữ Hiếu Cẩm thầy Lâm Vũ im lặng, đột nhiên cảm giác trong lòng vui sướng không thôi, nhãi ranh, đối đầu với tôi, tìm chết!
Nói xong ông ta kêu Quản Thanh Hiên ra ngoài.
“Tự làm bậy, chỉ có chết!”
Quản Thanh Hiền chỉ vào mặt Lâm Vũ, phun nước miếng xuống đất.
“Mẹ mày!”
Lệ Chắn Sinh nói rồi giơ cao ghế dựa lên.
Quản Thanh Hiền sợ tới mức cả người đều run, quay đầu chạy ra ngoài.
“Ông chủ, bọn họ khinh người quá đáng!” Lệ Chắn Sinh tức giận nói.
Lâm Vũ không nói gì, cảm giác cô đơn, chậm rãi cúi người xuông nhặt vụn giây chứng nhận bác sĩ dưới đất lên.
“Ông chủ…”
Lệ Chắn Sinh thầy vậy thì lòng vô cùng chua xót, vội vàng nói: „ Chúng ta tìm người làm lại lân nữa.”
Lâm Vũ không nói gì, cứ nhặt từng mảnh vụn giấy chứng nhận bác sĩ lên, đến khi nhặt hết các mảnh vụn rồi xoay người đi đến quầy thu dọn.
“Đắc tội với Bộ trưởng bộ Y Tế một tay che trời, tìm ai cũng vậy, tìm người giúp hoá ra còn hại người.”
Lãm Vũ khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: “Ông ta nói rất đúng, bằng cập của Hà Gia Vinh tôi, lý lịch cá nhân cũng không có, đúng thật không có tư cách làm nghề y.”
“Anh bây giờ làm sao vậy? Về sau đều.. “đều không làm bác sĩ sao?!”
Lòng Lệ Chấn Sinh đột nhiên run rẫy, anh ta biết Lâm Vũ đời này yêu nhất làm bác sĩ, không cho anh làm bác sĩ, khác nào lẫy đi nửa mạng sống của anhl Lâm Vũ cười buồn, tỏ vẻ thản nhiên nói: “Không làm thì không làm, làm bác sĩ một năm rưỡi mà cảm giác như mười năm, quá mệt mỏi… cũng là lúc nghỉ ngơi một chút…”
“Ông chủ…”
Lệ Chấn Sinh nắm chặt tay, thấy dáng vẻ này của Lâm Vũ, lòng cảm thây áp lực, tuy anh ta mạnh mẽ nhưng hôc mắt cũng đỏ lên.