Chương 465:
Vạn Hiểu Xuyên sợ tới mức cả người run lên, lắp bã lắp bắp nói.
“Không có ngộ nhỡ, bố sẽ không thua! Mở to mắt mà học đi, xem bồ con xem bệnh cho người ta thế nào.”
Vạn Duy Vận quét mắt nhìn Vạn Hiêu Xuyên, thầm mắng cái thứ không nên thân.
“Được, tôi đồng ý với cậu!”
Vạn Duy Vận ngắng đầu nói: “Nói đi, cậu muôn thị tài thê nào, là một ván định thắng bại, hay là ba ván thắng hai?”
“Ba ván thẳng hai đi, bớt để một ván định thắng bại ông lại không phục.”
Lâm Vũ cười tủm tỉm nói.
“Được lắm cậu nhóc, tôi đề cho cậu ngông cuộng, xem lát nữa cậu còn cười ra nồi không?” Vạn Duy Vận hung dữ nói.
Sau khi hai người thỏa thuận, để cho công bằng, quyết định rút thăm người xem bệnh trong nhóm người, chỉ sau khi hai người cùng đồng ý mới tính.
“Đến đây nào, Thiên Thực Đường khám bệnh miễn phí, ai có bệnh mau chóng đứng ra nào!” Vạn Hiểu Xuyên nói không suy nghĩ.
Lâm Vũ không khỏi lắc đầu cười, cũng nói theo: “Mọi người nếu cảm thây không khỏe có thê đứng ra khám, cho dù không tin vào y thuật của tôi, ít nhất cũng tin được y thuật của danh y Vạn chứ?”
“Tôi “Tôi Một nhóm người lập tức giơ tay ào lên báo danh.
*Ông! Ông ra đây đi!”
Vạn Duy Vận đột nhiên chú ý đến một ông già không ngừng ho trong đám người, chỉ gọi ông ta ra.
Ông già vội vàng bước ra, vừa hay ông ta định tới phòng khám mua thuộc, nhìn thấy có thuốc dán miễn phí, liền chạy qua nhận một hộp.
Chỉ thấy ông ta thở nặng nè, ho không ngừng, mặt sưng phù, vẻ mặt đau khô.
“Thế nào, ông ấy được không?” Vạn Duy Vận liếc nhìn Lâm Vũ, lnh lùng nói.
Lâm Vũ nhìn ông già, trong lòng có nhìn nhận sơ qua, gật đâu: “Được.”
“Vậy cậu xem trước đi.” Vạn Duy Vận giả bộ như rất rộng lượng tỏ ý bảo Lâm Vũ bắt mạch cho ông già trước. ị “Không cần, tôi đã nhìn ra bệnh của ông ấy rồi.” Lâm Vũ bình thản nói.
“Nhìn ra rồi? Quả thật là buồn cười!
Cậu tự cho mình là thần tiên sao?
Nhìn một cái là biết có bệnh gì?” Vạn Duy Vận cười lạnh nói.
“Ông không biết trong Trung y có cách vọng chân sao?” Lâm Vũ thản nhiên liệc mắt nhìn ông ta, không thèm đề ý tới ông ta nữa, hỏi Lệ Chấn Sinh lấy giấy bút, nhanh chóng viết ra một đơn thuôc.
Vạn Duy Vận cũng chăng buôn tranh luận với Lâm Vũ, dù sao Lâm Vũ chân đoán bệnh sai thì càng tốt, ông †a mau chóng gọi ông già tới, ngôi ở bàn bắt mạch cho ông lão, tiếp đó lại bảo ông lão há miệng đề nhìn, sau đó cúi đâu nhanh chóng viết một đơn thuốc lên giấy.
“Ai nói trước?”
Vạn Duy Vận sau khi viết xong đơn thuốc giương mắt nhìn Lâm Vũ, mặt đầy tự tin.
“Mời ngài trước!”
Lâm Vũ giơ tay làm động tác mời.
“Được, vậy tôi sẽ không khách khí, dựa vào chân đoán bệnh của tôi, bộ lưỡi của ông lão dày, bựa lưỡi trơn, mạch huyên, luận là triệu chứng của thủy hàn xạ phê, trị liệu bang cách thông dương khử âm, lợi phôi tiêu sưng!”