Mục lục
Cực Phẩm Ở Rể Lâm Vũ Giang Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 245:

 

Lúc mày Vệ Công Huân đứng phía sau Lâm Vũ vẫn luôn không nói chuyện lại tiến lên trước, lưu loát vặn cánh cánh tay Tiểu Tôn.

 

“Ai u, ai u…”

 

Tiểu Tôn đau đớn kêu thảm thiết liên tục, cả khuôn mặt nghẹn tới mức đỏ bừng.

 

Những người khác bị chiêu thức này của Vệ Công Huân dọa sợ tới mức ngắn ra không dám nhúc nhích.

 

“Đều ngồi xuống!” Lúc này, người từ trước đến nay bị xưng là Thiết Diêm Vương – phó viện trưởng Diêm lạnh giọng quát lớn một tiếng. Ông cũng nhìn ra chút manh mối, Tàng Địch An hoảng loạn như thế khẳng định có chuyện gì không muốn để người khác biết.

 

Ông tuy rằng thường ngày làm người nghiêm khắc, nhưng là chân chính để tâm tới bệnh viện, tự nhiên không muốn bảng hiệu của bệnh viện nhân dân Thanh Hải bị đập trong tay Tàng Địch An.

 

“Vệ cục, tên tiểu tự này rõ ràng là đến quấy rối mà, mau đem cậu ta đuồi ra ngoài đi thôi, chúng ta còn phải gấp rút thảo luận chuyện liên quan đến ca phẫu thuật của chị dâu nữa.”

 

Tàng Địch An thấy Vệ Công Huân lại ra tay giúp Lâm Vũ thì trong lòng càng thêm hoảng loạn.

 

“Phẫu thuật thì không vội, trước tiên nghe Tiểu Hà nói cho hết lời đã.”

 

Vệ Công Huân lạnh lùng quét mắt nhìn Tàng Địch An một cái. Ông làm cảnh sát nhiều năm, từng bắt và thẩm vẫn qua không dưới mấy nghìn người, sớm đã luyện được thành một đôi hỏa nhãn kim tinh, chỉ cần một ánh mắt, một câu nói là có thể phán đoán ra tâm lý hoạt động của đối phương. Hiện giờ tuy bên ngoài Tàng Địch An cực lực làm bộ trấn định, nhưng trong ánh mắt lại có một tia hoảng loạn.

 

“Nhưng mà Vệ cục, thời gian không đợi người, chúng ta còn rất nhiều chỉ tiết phẫu thuật phải thảo luận nữa.” Tàng Địch An vẫn có giãy dụa lần cuối.

 

“Tàng viện, cho dù gấp cũng không đến mức trì hoãn một lát chứ.”

 

Trịnh Thế Phàm cũng cười ha hả đứng dậy: “Vừa rồi vì sao muốn làm gián đoạn Tiểu Hà chứ, chẳng lẽ là làm chuyện gì trái với lương tâm?”

 

“Chuyện trái với lương tâm? Sao có thể! Tôi làm sao có chuyện trái với lương tâm, tôi chỉ lo lắng cho chị dâu mà thôi!” Tàng Địch An cật lực che giấu kinh hoàng của mình, nhưng từng giọt mồ hôi to như viện đậu trên trán lại bán đứng ông ta.

 

“Tiểu Hà, tiếp tục!” Vệ Công Huân cho Lâm Vũ một cái ánh mắt, sắc mặt hung ác liếc mắt nhìn Tàng Địch An một cái, ông đã mơ hồ đoán được gì đó.

 

“Hà, bên anh không có việc gì chứ?” Annie ở bên kia điện thoại chờ đến bên này Lâm Vũ an tĩnh lại rồi mới quan tâm hỏi một câu.

 

“Không có việc gì, Annie, cô có thể tiếp tục nói, thuốc của các cô rốt cuộc có yêu cầu gì với thể chất hay không?”

 

Lâm Vũ hỏi lại một lần nữa.

 

“Thuốc của chúng tôi đã trải qua thí nghiệm lâm sàng tỉ mi, có thể áp dụng với bất kỳ người nào, bắt luận thể chất gì, người già trẻ nhỏ tất cả đều hữu hiệu. Trải qua nghiệm chứng của WHO, chỉ cần kiên trì kéo dài uống thuốc, đối với ung thư giai đoạn đầu có tác dụng ức chế rất tốt, đối với ung thư trung kỳ cũng có tác dụng làm chậm, hơn nữa không có bất kỳ tác dụng phụ nào!” Annie trịnh trọng bảo đảm nói. Cô biết Lâm Vũ muốn chứng minh cho người khác nghe, cho nên lúc nói chuyện cô đặc biệt tăng thêm âm lượng.

 

Toàn bộ người trong phòng hội nghị đều nghe được lời cô nói không sót một chữ, sắc mặt không khỏi biến đổi. Nếu đúng như cô nói, thuốc kháng ung thư này có thể thích ứng được với bất luận thể chất nào, vậy vì sao Vệ phu nhân uống thuốc xong lại không có hiệu quả gì?

 

“Annie hội trưởng nói như vậy chẳng qua là vì thuận tiện quảng cáo cho thuốc của mình mà thôi. Mọi việc không có tuyệt đối, toàn bộ giới y dược nào có ca bệnh nào xác suất 100% Còn có uống thuốc cảm mà bị trúng đầu kia kìa!

 

Nói không chừng thuốc kháng ung thư này sinh ra phản ứng với thức ăn gì đó cũng nên, có đúng hay không!”

 

Lúc này sau lưng Tàng Định An đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng đại não vẫn bảo trì cực độ thanh tỉnh, phản bác đâu vào đấy.

 

“Không sai, viện trưởng Tàng nói có đạo lý. Thuốc có tốt đến đâu cũng không thể đảm bảo 100% có thể áp dụng với tất cả mọi người!”

 

*Tôi tán thành, ẩm thực của Hoa Hạ cùng nước ngoài không giống nhau, rất có thể có đồ ăn gì đó có phản ứng với thuốc, làm mắt đi hiệu quả của thuốc.”

 

“Đúng, loại chuyện này đúng là nói không chắc được.”

 

Mấy vị bác sĩ có tư lịch trong phòng họp cũng gật đầu phụ họa.

 

Bọn họ không phải là vỗ mông ngựa Tàng Địch An, mà là xuất phát từ lý luận trí thức tự phát để phát biểu quan điểm.

 

Chỉ bằng lời nói từ một phía của Annie xác thực không có cách nào chứng minh loại thuốc này có hiệu quả đối với bất kỳ người nào.

 

“Đúng, tôi cũng cảm thấy viện trưởng Tàng nói có lý.”

 

Lâm Vũ gật gật đầu, cười tủm tỉm nhìn Tàng Địch An, sau đó nói với Annie: “Annie, cần hỏi tôi đã hỏi xong. Cảm ơn cô, tôi cúp máy trước.”

 

“Hà, thuốc của chúng tôi thật sự đối với ai cũng có…”

 

Trước khi cúp điện thoại, Annie ở bên kia còn có chút không phục cãi lại.

 

“Hà Gia Vinh, nên nói cũng đã nói xong, hiện giờ cậu có thể đi ra ngoài chưa?” Trong mắt Tàng Địch An đã không còn kinh hoảng như vừa rồi, trên mặt hiện lên một tia đắc ý thỏa thuê sau khi chiến thắng.

 

“Tuy rằng thuốc này không nhất định trăm phần trăm hữu hiệu, nhưng nếu trộn lẫn thuốc giả uông cùng thì chắc chắn là không có hiệu quả đi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK