Mục lục
Cực Phẩm Ở Rể Lâm Vũ Giang Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 435:

Lâm Vũ mắt nhìn lấy đàm ở trên cái áo khoác, nhướng mày một cái rồi đem áo khoác cho cởi ra, sau hướng vệ người đàn ông cao to, thản nhiên nói: “Liêm sạch sẽ đi.”

“Con mẹ mày nói cái gì?!”

đó Người đàn ông cao to sắc mặt trở nên một bộ dữ tợn, còn đang tưởng là bản thân nghe nhằm.

s nói, tôi để anh liếm cho, sạch, ” Sắc mặt Lâm Vũ đột nhiên trở nên lạnh lẽo xuống, cuôi cùng cũng tăng thêm vài âm lượng.

“Muốn chết!”

Người đàn ông cao to tức giận mắng một tiếng, sau đó liền cho một cái tát hướng phía đầu của Lâm Vũ mà tát qua.

Lâm Vũ hơi nghiêng ngã người về phía sau một chút, rồi khó khăn né đi, nhưng còn chưa chờ anh ta ra tay thì một bóng người chạy bay ra đây, gio chân đá một cái trúng vào trước ngực của người đàn ông cao to.

Đột nhiên cái thân thể cường tráng của người đàn ông cao to bị văng ra ngoài, rồi rơi thật mạnh xuống đất, có thể nhìn thấy. được một cái lực chân như vậy thì nó lớn đến cỡ nào!

Lâm Vũ hoảng sợ, quay đầu lại nhìn, còn tưởng là do Lệ Chân Sinh ra tay nữa chứ, nhưng khiến cho anh ngạc nhiên chính là, vậy mà lại là Lưu Mộng Huy!

Được đấy, thân thủ như vậy ngon thật, trách không được là ông ta có thê II thượng phân cục cục trưởng này!

Lâm Vũ cảm thấy phần khởi, không nhịn được liền nhìn Lưu Mộng với ánh mắt khác xưa.

Huy “Con mẹ nó tìm chết à, mở phòng khám mà còn phải đi chào hỏi mày à?

Mày tính là cái thá gì chứ?”

Lựu Mộng Huy hung hãng mắng một tiếng, lập tức phun một ngụm đàm trả lại cho người đàn ông cao to.

“Giết chết nó cho bố mày!”

Người đàn ông cao to ôm lấy lồng ngực đau nhức của mình và hét vào mặt một nhóm đàn ông.

Nhóm người của ông ta lập tức hét to một tiếng, lúc này toàn bộ đều hướng Lưu Mộng Huy mà đánh qua.

“Đến đi, hôm này nếu bọn bây không làm chết được tao, thì bọn bây Binh là lũ chó chết!”

Lưu Mộng Huy quát lạnh một tiếng, sau đó lây ra thẻ chứng minh cảnh sát.

Nhìn thấy quốc huy đầy sự trang trọng và uy nghiêm, ở phía dưới quốc huy có hai chữ to cực kỳ bắt mắt “Công an”, nguyên nhóm người sợ đên mức giật cả mình, dưới chân không cử động giống như là bị dính lây xi-măng vậy, một vài người chạy ở đăng trước thì kém xíu nữa cũng ngã dưới đất, nguyên nhóm người trong nháy mắt đều câm như hễn, sắc mặt cực kỳ tái nhớt.

“Con mẹ tụi bây còn thát thần ra đó làm gì, ra tay đi chứ.”

Người đàn ông cao lớn ở phía sau mọi người cũng không nhìn thấy giấy tờ tùy thân trên tay của Lưu Mộng Huy, thấy nhóm người của mình đột nhiên dừng lại, anh ta tức giận hét lên một tiêng.

Nguyên nhóm người vẻ mặt ai ai cũng một khổ như nhau, chỉ là cho bọn họ đến mười cái lá gan thì bọn họ cũng không dám ra tay với một người cảnh sát.

“Tao kêu tụi bây ra tay đi, đều bị điếc hết à?I” Người đàn ông cao to vô cùng tức giận quát lớn.

“Đại…Đại ca, anh ta là cảnh sát…”

Một thằng côn đồ trong đó lắp bắp nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK