Mục lục
Cực Phẩm Ở Rể Lâm Vũ Giang Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 644:

“Không đói.”

“Nếu không đói bụng, chúng ta lại đợi một chút, còn có một vị khách quý nữa chưa tới.”

Sở Tích Liên vẫn mỉm cười, nhưng đôi mắt thì lóe lên tinh mang rực rỡ.

Lâm Vũ nghe vậy hơi giật mình, không hiều Sở Tích Liền trong. hồ lô đang bán thuốc gì, nếu đã mời mình tại sao lại mời người khác nữa?

Người sắp tới liệu có liên quan gì với anh không?

Đang lúc suy nghĩ, Ấn Chiến bên ngoài đột nhiên gõ cửa, sau đó đầy cửa, cung kính nói: “Thủ trưởng, Hà nhị gia đền rồi!”

“Ha ha, anh Tích Liên, lâu rồi không gặp”

Một giọng nói lớn truyền đên, sau đó một người đàn ông trung niên mặc quân phục bước nhanh vào, động t tác gọn gàng miên bàn, mỗi bước đi đều mạnh mẽ uy vũ.

Khuôn mặt giống như khí chất của ông ây, cương nghị, điềm đạm, ánh mát đây sao sáng, tràn đầy khí thế.

Cả người ,giỗng như một cây kiếm huyền thiết vô song.

“Ôi, anh Tự Trăn, nhớ chết tôi rồi!”

Sở Tích Liên vội vàng đứng dậy, tự mình đi vòng qua bàn, đi tới chỗ Hà Tự Trăn ôm lấy ông ấy: “Nghe nói ông cụ nhà anh không khỏe, thế nào rồi, không sao chứ?”

“Không sao, ngày hôm qua bác sĩ xem bệnh nói sức khỏe rất tốt.”

Hà Tự Trăn chỉnh sửa bộ quân phục của mình, cười nói: . Đừng bận tâm, tôi vừa mới từ trụ sở quân sự đi ra, còn chưa có thay quân áo liền trực tiếp chạy tới. ‘ “Ài, anh Tự Trăn dù đã trở về cũng không có được nhàn rỗi mà.”

Sở Tích Liên cười nói, “Mây năm nay anh xa nhà, vất vả cho anh rồi!”

Khi Sở Tích Liên nói những lời này, ông ta cảm thấy mình khá may mãn, nêu như năm đó không phải ông già nhà mình dùng hêt các mỗi quan hệ để giữ ông ta lại, thì hiện tại người phải đi biển cương chính là ông ta.

Do đó, Hà Tự Trăn đã xem như.

tương đương với việc gánh vác tât cả những chuyện này cho ông ta.

“Ha, bảo vệ tổ quốc thì có cái gì vất vả chứ? Đây chăng phải là nghĩa vụ của mỗi quần nhân sao, đừng nói là xa quê nhà, tôi là con của đất nước này, còn mỗi tắc đất của Trung Hoa đều là quê hương tôi!”

Hà Tự Trăn tự hào mỉm cười, lời nói của ông ây vô cùng thoải mái, khí chất ngập trời.

Không thể, không thể nào!

Lâm Vũ nhìn Hà Tự Trăn, người đang tràn đầy sức sống mà thở dài một hơi, anh Gia Vinh này không bao giờ có thê là con trai của Hà nhị gia được.

Tục ngữ có câu, rông sinh rồng phượng, con của chuột cũng chỉ có thê đào lỗ. Vị Hà nhị gia này có thể được gọi là con rồng giữa loài người, nhưng có vẻ như anh Gia Vinh chỉ có thể tạo ra lỗ mà thôi…

Càng nghĩ, anh càng cảm thấy không có khả năng, có lẽ chỉ là tai hợp ngầu nhiên nên Hà Gia Vinh và Hà nhị gia trông giống nhau thôi.

“Ha ha, những gì anh Tự Trăn nói rất đúng, mời anh ngôi xuông, mời anh ngôi đi.”

Sở Tích Liên cũng giả vờ cười thoải, mái, sau đó dẫn Hà Tự Trăn vào chỗ ngồi, đồng thời quay sang Sở Vân Tỉ | và Sở Vân Vi trầm giọng nói: “Vân Tỉ, Vân Vi, còn không mau chào chú Hài”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK