Mục lục
Cực Phẩm Ở Rể Lâm Vũ Giang Nhan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 673:

Anh ta vừa dút lời, giọng nói của Lâm Vũ đột nhiên xuất hiện bên tai anh ta, anh ta đột nhiên ngây người, chỉ thấy  Lâm Vũ không biết làm thế nào giờ đã đột nhiên xuất hiện bên cạnh anh tai  Người đàn ông mũi cao sau khi nhìn thậy Lâm Vũ cũng kinh ngạc, không hiểu một người vừa rồi vẫn đứng ở đẳng xa sao chỉ trong cái chớp mắt đã ở dưới tầm mắt, vội vàng nói: “Giơ tay lên. Nếu không chúng tôi sẽ nỗ súng..

Ai biết được anh ta còn chưa nói xong, tay của Lâm Vũ đã bóp lên cổ của anh ta, lạnh lùng nói: “Nỗ đi! Tôi xem ai dám?”

Trong lúc nói, anh đã tóm cổ người đàn ông mũi cao nhắc anh ta lền.

Người đàn ông mũi cao ra sức dùng hai tay cậy tay của Lâm Vũ, nhưng tay của Lâm Vũ như một chiếc kìm sắt, siết chặt cổ họng anh ta, khiến anh ta căn bản không thở nỗi, hai chân anh ta lơ lửng ở không trung, đạp loạn xạ theo bản năng, mặt đỏ bừng.

Mọi người có mặt nhìn thấy cảnh này bị sợ tởi mức mặt trắng bệch, không hiểu trên người một người trẻ tuôi  gây yêu như vậy sao lại có sức mạnh lớn như thế.

“Ai dám cản tôi?”

Lâm Vũ tức giận quát một tiêng, thâm thêm giọng nói trong lòng như gió lớn qua biên giới, xen lần lực:đạo mạnh mẽ rít tản ra xung quanh, khiến đám nhân viên cảnh sát có mặt tại đó trong lòng đột nhiên trùng xuống, tay câm súng cũng hơi run lên.

“Tránh hết ra, để cậu ta đị”

Một phó đội trưởng trong đó thấy hai mắt Lâm Vũ đỏ ngâu, rõ ràng đã nỗi lên sát ý, hơn nữa lão đại – đội trưởng của bọn họ đã há hốc mồm, đã chông đỡ không nổi nữa, anh ta lập. tức nói với người xung quanh một tiêng.

Hơn nữa anh ta vừa mới chứng kiến tốc độ nhanh như chớp của Lâm Vũ, căn bản khác hắn người thường, nêu bọn họ cứ căng thẳng với Lâm Vũ, cho dù đánh hạ anh, sợ răng cũng sẽ thương vong nặng nề.

Vì vậy cân nhắc lợi hại, chỉ có thể thả anh đi trước.

Nghe thây lời này của anh ta, đám  cảnh sát nhanh chóng thu súng lại, lúc này Lâm Vũ mới thả người đàn  ông mũi cao xuống, người đàn ông mũi cao ôm cô ho lớn vài tiếng, sau đó sắc mặt cũng dần ồn trở lại.

Cảnh sát ở ngã rẽ trước mặt nhanh chóng lên xe dẹp xe, nhưng Lâm Vũ chê quá chậm, trực tiêp một chân đạp lên đâu xe, cả chiếc xe bỗng nhiên xoay 180 độ, dựa vào bên đường,  cảnh sát trên xe vẻ mặt ngơ ngác, anh ta còn chưa cắm chìa khóa mà, thế mà đã quay đầu xong rồi.

“Cảm ơn, tôi ở Hồi Sinh Đường, các anh có thể đến bắt tôi bắt cứ lúc nào!”

Lâm Vũ nói xong liền trực tiếp quay trở lại xe, Thẩm Ngọc Hiên đạp chân ga, chiếc xe đột nhiên lao đi, tiên vê Hồi Sinh Đường với tốc độ nhanh nhất.

Người đàn ông mũi cao ở phía sau bọn họ sau khi nhìn thấy bọn họ rời đi lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Alo, đội cảnh sát đặc nhiệm à, chúng tôi cân trợ giúp của các anh!”

Sau khi về đến y quán, Thẩm Ngọc Hiên lập tức dùng sức gõ cửa, gọi vài tiếng dôn dập, Lệ Chán Sinh vội vàng khoác áo vội vã chạy tới mở cửa.

“Tiên sinh, thế này là sao vậy?” Nhìn thấy Diệp Thanh My bị thương, Lệ Chân Sinh mặt biên sắc.

Lâm Vũ không nói, vội vàng bê Diệp Thanh My nhanh chóng vào trong phòng, đặt cô năm lên giường bệnh, sau đó lây ra tất cả thuôc mỡ cầm máu loại bỏ sẹo có trong y quán bóp ra, bôi lên chỗ vét thương cho Diệp  Thanh My, dùng băng gạc băng bó xong, đặp một chiễc chăn lên cho cô.

Sau khi nhanh chóng làm xong mọi việc, anh mới gạt mô hôi,*ngôi xuông giường.

Giang Nhan thấy vậy đau lòng không thôi, vội vàng bước tới dùng khăn mặt lau mô hôi trên trán cho Lâm Vũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK