'Tần Phương Dương nhắm mắt lại, khế thở ra một hơi.
“Khúc phân ly, khổ sở tìm kiếm này của thầy e là đã kéo dài rất nhiều năm rồi phải không...” Tả Tiểu Đa càng dè dặt hơn.
'Tàn Phương Dương nhắm mắt lại, lặng lẽ nói: “Đúng là đã rất lâu rồi, tròn trám mươi hai năm lẻ 4 tháng.”
“Tám mươi hai năm!”
Nghe được mấy từ này, Tả Tiểu Đa sợ ngớ người luôn.
Thoạt nhìn, Tân Phương Dương cũng chỉ mới hơn ba mươi tuổi, thế mà vừa mở miệng đã nói là tìm kiếm người yêu hơn tám mươi năm rồi...
Vậy thầy Tân giờ đã bao nhiêu tuổi rồi?
Còn có nửa kia của thầy ấy, sợ rằng giờ cũng là một thành viên trong hội người cao tuổi rồi nhỉ?
Nhưng lời này Tả Tiểu Đa nghĩ ngợi một lát, cuối cùng không dám hỏi ra miệng.
“Tướng thuật của em cao minh, nói ra những chuyện trước kia đều đúng vậy, nhưng vẫn nên nói thẳng cho thầy biết, thầy có có cơ hội tìm được nàng không?” Tân Phương Dương cúi đầu, nặng nề hỏi.
“Tìm được ấy ạ?” Tả Tiểu Đa hơi khó chịu.
Thầy ơi, đoạn tình duyên này của thầy chính là ly biệt thiên nhai, trời nam đất bắc đó, làm sao tìm được bây giờ?
Nhưng Tả Tiểu Đa lại tỉ mỉ quan sát Tân Phương Dương hồi lâu, càng mơ hồ cảm nhận được đoạn duyên phận này trong xa cách vẫn còn chút dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, chỉ là ràng buộc quá mỏng manh, khó mà tiếp tục.
Tả Tiểu Đa trầm ngâm hai giây, nói: “Thầy Tần viết một chữ †a xem thử nào.”
“Viết một chữ?”
Tân Phương Dương biết Tả Tiểu Đa muốn đoán chữ, cũng không nhiều lời, tự lấy ra một tờ giấy trắng, loạt soạt viết một từ đưa qua.
Một bút vung lên mà thành.
“Thiên.”
Tả Tiểu Đa cầm tờ giấy, cẩn thận nhìn một lát, không nén được thở dài.
“Thầy Tân, thầy kiên trì muốn tìm người đó cũng không phải không được. Nhưng kết quả cuối cùng, chỉ sợ thầy sẽ hối hận không thôi, tình thâm duyên mỏng, khó mà cưỡng cầu.”
“Sao lại vậy?”
“Thiên, đây chắc là khuê danh của một người phụ nữ, mà một từ lẻ loi thế này, con đường phía trước là không tốt lành.”
“Chữ thiên, là bộ thảo đầu, mang ý mảnh mai. Tóm lại việc thầy nhiều năm tìm kiếm không có kết quả thì người thầy tìm kiếm chính là một cô gái mảnh mai, ẩn giữa cỏ cây, một cọng cỏ hòa vào thảo nguyên, muốn †ìm kiếm không khác gì mò kim đáy bể, tình thế khó khăn."
“Mà đây chỉ là cách giải thích dễ hiểu nhất.”
'Tân Phương Dương tất nhiên không cam lòng: “Vậy sâu hơn thì sao?”
“Thầy dốc sức tìm kiếm, đã tìm lâu như vậy nhưng vẫn chưa từng buông tha, mà không tìm được nguyên nhân chủ yếu không phải do thầy, mà là người ấy không muốn gặp thầy, cũng giống như thầy muốn đánh thức một người đang giả vờ ngủ, thì làm sao mà được?”
“Bộ thủ của thiên là “thảo” - cỏ cây có tươi có héo, mà dưới bộ thảo đầu có thể gọi là “Thiên”, cũng có thể là Can”, thảo can chính là khô héo, cô gái thầy muốn tìm, dung nhan tiều tụy, đó là quả cũng là nhân.”
“Hơn nữa, thây không tìm được, cũng không phải thật sự là không tìm được.”
Tả Tiểu Đa bình tĩnh nói: “Đời người nơi nào chẳng có cỏ xanh? Có lẽ thầy ở nơi đây, nàng cũng đang ở ngay bên cạnh thầy. Chỉ là không thể gặp được, mắt không thấy người mà thôi.”
'Tần Phương Dương nhíu chặt lông mày.
“Tìm được rồi? Tìm được rồi... Thiên Thiên không gặp ta? Ta gặp Thiên Thiên chẳng bằng không gặp?”
“Có lẽ đang ở ngay bên cạnh?”
'Tân Phương Dương đứng dậy, lông mày nhíu chặt, hai tay chắp sau lưng, bước chân chậm rãi. Một lúc lâu sau, mới thấp giọng hỏi: “Nếu thầy không tìm không được thì sao?”
Tả Tiểu Đa thở dài: “Thầy à, nếu thật sự quyết tâm đi tìm thì thầy cũng sẽ tìm được thôi. Chữ “Thiên”, tuy bên trên có thể nói là thảo đầu,nhưng cũng có thể nói là mộ đầu, chữ thiên bên dưới, xoay ngược lại chính là chữ thổ.”
“Xới đất chôn người.”
“Thầy Tân, nếu thầy cưỡng ép đảo ngược đoạn tình duyên này, sợ rằng... đến khi thầy tìm được cũng là lúc xuống mồ rồi."
Tả Tiểu Đa khẽ nói: “Việc này thầy nên nghĩ lại đi, kiên trì với mối duyên lầm lỡ này là không tha người cũng chẳng tha mình, một khi phản phúc, hối hận đã muộn, tội gì phải thế.”
“Khi tìm được đã là lúc xuống mồ...” Tần Phương Dương thì thào lẩm bẩm.
Hắn từ từ đi tới trước cửa sổ, phóng mắt nhìn ra bên ngoài, lá phong bị gió thổi khua rào rào, chỉ thấy lá phong đỏ như màu máu, ánh vàng trên lá đỏ nhảy nhót chảy trôi, giống như từng giọt nước mắt đang lăn qua lăn lại.
“Khi tìm được, đã là lúc xuống mồ...” “Ngươi thật là tàn nhẫn, Thiên Thiên à...”
Hắn đứng chắp tay, ánh mắt thâm thúy xa xăm, dường như quay về ngày hôm ấy.
Hôm đó mình vừa tiến vào cảnh giới Thai Tức, cùng vợ yêu Lữ Thiên Thiên và hai người bạn ra ngoài mạo. hiểm đi tranh đoạt tài nguyên, để đổi lấy điểm học viện nhằm tu luyện được tốt hơn.
Ở một đầm nước đọng hoang tàn vắng vẻ, đoàn người phát hiện hai bụi Tỉnh Linh thảo nghìn năm, chỉ cần ăn được một gốc linh thảo ngàn năm như vậy là có thể khiến cho người ta thay da đổi thịt, tu vi tiến nhanh.
Cũng vào lúc đó, dị biến đột ngột xuất hiện.
Hai kẻ cùng đến suốt ngày xưng huynh gọi đệ với mình nhân lúc mình đang tập trung thu Tỉnh Linh thảo. đâm mình và Lữu Thiên Thiên một dao.
Ngay lúc mình không đề phòng sắp đầu mình hai nẻo, đi đời nhà ma, Thiên Thiên lấy cơ thể mảnh mai đã trúng một kiếm thay mình chặn lại một chiêu tất sát, đan điền vỡ nát hoàn toàn.
Tần Phương Dương đại nạn không chết, tự khắc phản công lại. Thực lực của Tân Phương Dương hơn xa đối phương, hai người kia thấy tình thế không ổn lập tức. đào tẩu, Tân Phương Dương cũng không đuổi theo.
Cả trái tim hắn đều đang đặt trên người Lữ Thiên Thiên.
Lúc này Lữ Thiên Thiên ngực trúng kiếm, đan điền vỡ nát đã ngã xuống vì trọng thương, nội thương ngoại thương đều cực kỳ nghiêm trọng.
Tân Phương Dương lấy tinh linh thảo vừa hái được. kéo dài mạng sống cho Lữ Thiên Thiên, cuối cùng linh thảo ngàn năm công hiệu bất phàm, cứu lại được một mạng, khiến cho vết thương có chuyển biến tốt.
Sau khi trở về, hai người tìm kiếm danh y khắp nơi, cuối cùng bảo vệ được tính mạng, nhưng đan điền vỡ nát là chuyện không thể vãn hồi được, từ nay về sau đoạn tuyệt với con đường võ đạo.