Không chỉ không làm được, ông đây đời này cũng chưa bao giờ chịu uất ức như thế!
Mẹ kiếp, ngươi gọi ta qua đây chuyến này chính là để con trai con gái ngươi bỡn cợt ta sao?
Tả Trường Lộ suýt chút nữa muốn cười thành tiếng!
Thật sự rất hiếm khi nhìn thấy chú Ngô bị yêu cầu của khách hàng bóp nghẹt như thế.
“Đừng quá đáng!” Tả Trường Lộ nghiêm túc nhìn Tả Tiểu Đa: "Yêu cầu của ngươi không thực tế, đổi đi!”
Tả Tiểu Đa oan ức đầy mặt nói với Tả Trường Lộ: “Cha, ngươi không phải nói sư phụ Ngô là thợ thủ công ưu tú nhất sao? Yêu cầu này rất đơn giản."
Tả Trường Lộ lườm hẳn một cái: “Nói bậy, tự ngươi suy xét yêu cầu cơ bản của ngươi, kiếm dài ba thước nhưng không nặng không quá một cân, vũ khí của ngươi và Tiểu Niệm đều lấy Thiên Huyễn Kim làm nền, món đồ này có độ dày cực cao cho dù chế tạo cợt nhả, trọng lượng cơ bản cũng đã có sắn, làm sao có thể vẹn toàn hai bên, chớ nói chỉ là ngươi còn yêu cầu vừa kiên cố vừa sắc bén, nói thẳng ra là nói chuyện viển vông!"
Vẻ mặt Tả Tiểu Đa sầu khổ, nói lẩm bẩm: “Là ta nghĩ sai, chỉ mới nghĩ người thợ cao siêu tất nhiên có thể làm việc người khác không thể nên đã quên khái niệm cơ bản, nếu như vậy, bảo kiếm vẫn dài ba thước, loại tiêu chuẩn. Oàng mỏng càng tốt, giống như tờ giấy mỏng, nhưng vẫn muốn chú ý đến đặc tính kiên cố, sắc bén.."
Tả Tiểu Đa trơ mắt nhìn Ngô Thiết Giang, nói: “Lời nói như vậy... sẽ không quá đáng chứ?"
Lần này Ngô Thiết Giang chỉ suy nghĩ tìm tòi trong chốc lát thì bắt đầu thao tác, sau khi thao tác xong, chậm rãi dùng linh khí ngưng tụ ra một thanh kiếm, sau đó nhìn Tả Tiểu Đa: “Hình dạng này như thế nào?”
Tả Tiểu Đa đồn sức gật đầu: “Được ạ được ạ, ta không chọn kiểu dáng chỉ căn phù hợp với yêu cầu cơ bản của ta là tốt rồi.”
Ngô Thiết Giang lại trở nên trăm tư, chụp vài cái ảnh rồi thay đổi tạo hình: “Như vậy thế nào?”
“Được được!”
Tả Tiểu Đa lại đồn sức gật đầu, không thể không nói người ta dù sao cũng là chuyên nghiệp, hai tạo hình này nếu so với tưởng tượng ban đầu của bản thân đã dễ nhìn hơn rất nhiều.
“Như vậy thế nào?”
Ngô Thiết Giang liên tục thay đổi bảy, tám tạo hình, đều chụp ảnh rồi sau đó đồng loạt chiếu lên tường: “Những bảo kiếm này tùy ý chọn ra một thanh, thanh vừa lòng nhất. Sau đó ta đánh mỏng lại”
Tả Tiểu Đa lúc này đã bị hoa mắt, may mà hẳn không có chứng lựa chọn khó khăn, nhầm chặt mắt lại tùy ý chỉ ra: “Cái này đi!"
“Được."
Bảo kiếm của Tả Tiểu Đa được quyết định phương án như vậy!
Ngô Thiết Giang lại hỏi: “Với bộ pháp, thần thái cử chỉ của bản thân ngươi phải là tu giả loại sức mạnh, nhất định còn muốn làm những vũ khí khác?"
Tả Tiểu Đa mắt sáng lên, lập tức bật ngón tay cái lên nói: “Quả là tuệ nhãn, ta còn định làm hai cái chùy lớn, chính là, cái chùy trong lòng ta có thể đập vỡ mọi thứ. Chỉ có điều, yêu cầu quá mức hơi nhiều”
Ngô Thiết Giang cười kiêu ngạo: “Chùy sắt? Lão phu không phải khoe khoang, chùy sắt đã làm cả đời này, đủ loại kiểu dáng, quái lạ, không thể đếm nổi, ít nhất cũng có mấy nghìn trở lên, người yêu cầu vũ khí chưa có ai không hài lòng”
Rầm một tiếng, hình chiếu trên tường lập tức có thêm rất nhiều chùy, hoa văn đa dạng, rực rỡ muôn màu, không có phụ họa.
Hình tròn, hình bầu dục, hình vuông, chùy bí đao, chùy dưa chuột, chùy quả dưa hấu, chùy quả dưa, chùy hình vuông, chùy tám cạnh, chùy xích, chùy nhiều mặt, chùy tử mẫu...
Tả Trường Lộ nhìn hoa cả mắt, không nén được nói ra một câu: “Thật nhiều..."
Trong lòng không kìm được thổn thức lúc con trai con nhỏ mắng hắn thường mắng: Ngươi đây là làm. một cái chùy sao?
Kết quả... Cái tên này lớn rồi, lại đúng là... Làm một đôi chùy?
Đời người a đời người... Trong lòng Tả Trường Lộ.
Tả Tiếu Đa nhìn tất cả chùy trên tường, liên tiếp lắc đầu, vung tay lên: “Loại chùy lý tưởng của ta không giống với những loại này, những loại này đều quá đơn sơ."
".."
Trong lòng Ngô Thiết Giang lập tức có một loại linh cảm không lành.
Dẫm vào vết xe đổ, vẫn còn vẫn còn!
“Ngươi rốt cuộc muốn làm loại nào? Phương án trong lòng ngươi ra sao?”
“Ta định.." Tả Tiểu Đa đi tới.
Chọn thẳng một đôi Bách Diện Chùy, nói: “Chú Ngô, nhờ ngươi phóng to cái này."
Ngô Thiết Giang theo lời mà làm.
“Chú Ngõ, người xem chuôi chùy này... Muốn dài hơn một chút, khoảng chừng hai thước rưỡi.”
“Hai thước rưỡi?”
Ngô Thiết Giang có chút lờ mờ: “Chơi chùy, ngươi làm chuôi dài như vậy để làm gì? Không cẩn thận thì có thể tự mình táng vào eo mình. Hơn nữa dài quá khó dùng lực, vung chùy cũng tốn sức”
“Không sao, ta đã tính toán hết rồi, nhất định phải có chiều dài hai thước rưỡi, hai bên có rãnh ngầm, mỗi rảnh giấu một thanh kiếm, kiếm mỏng mà hẹp, bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra nhưng lúc không rút ra, vẻ bề ngoài xem ra cũng chỉ là chuôi búa, khiến cho người khác không thể nhìn ra bên trong còn cất giấu một thanh kiếm. Yêu cầu này không khó chứ?”
"... Không khó”
Ngô Thiết Giang liếc mắt nhìn Tả Trường Lộ, nói lầm bẩm: "Cái tên này đủ thâm độc”
Tả Trường Lộ hai mắt trắng dã, nhìn nóc nhà.
Vậy cũng thâm độc, chuyện này đã là gì đâu chứ?
“Chú Ngô, ngươi nên xem chuôi chùy này đi, phương án thiết lập sẵn của ta là ở giữa phải trống rỗng, bên trong nối với một dây xích, dây xích có chiều dài chừng mười thước thì gần như đủ rồi, lúc cần tấn công từ xa, hành động khi người ta không đề phòng có thể bay thẳng ra ngoài, nhưng vừa kéo vừa thu về... Ừ, Lưu Tỉnh Chùy”
Tả Tiểu Đa hắng giọng một cái: "Ở giữa chuôi chùy rỗng tuếch, bên trong giấu dây xích, hai bên có rảnh, kiếm ngầm... Chuyện này, cũng không khó chứ?”
"....Cũng không phải rất khó”
Tả Tiểu Đa mặt mày hớn hở: “Như vậy, làm người khác cho rằng đây là vũ khí nặng, chỉ có thể chiến đấu trong khoảng cách gần, lúc đắc ý vô cùng mà kéo dài khoảng cách nhằm tiêu hao sức mạnh của ta, phía bên ta lại bộp một tiếng bay ra ngoài, chắc chắc vẻ mặt đó nhất định rất đặc sắc."
“Đặc sắc... Đó là chắc chắn”
Bắp thịt trên mặt Ngô Thiết Giang co giật, vừa liếc nhìn Tả Trường Lộ vừa nói lẩm bẩm: “Thật sự nham hiểm.”