Dựa theo thế nước mà di chuyển một cách dễ dàng.
Và lúc này, trên bầu trời đã xuất hiện vài tia sáng.
“Rạng sáng bốn giờ hai mươi phút”
Tả Tiểu Đa xem giờ rồi nói: “Chúng ta phải tăng tốc.
“Nếu không có vấn đề gì thì chắc chẩn có thể xong việc một cách nhanh chóng, nhiều nhất cũng chỉ năm mươi dặm nữa là tới dãy núi Phượng Hoàng”
Tân Phương Dương nhìn thế núi phía xa, đánh giá sơ qua.
Còn đang nói thì phía trước lại truyền tới những tiếng nổ vang, đám người Mục Yên Yên đã cải tạo xong bên kia, cũng đang đi dọc theo bờ sông một đường xử lý những khu vực cản trở.
Tân Phương Dương cười, động tác cũng nhanh nhẹn hơn.
'Sau khoảng một chén trà, hai bên gặp nhau.
“Giải quyết xong rồi à?"
“Giải quyết xong rồi. Thế bên phía các ngươi thì sao?"
“Tất nhiên là cũng giải quyết xong rồi.”
Hai bên có sáu người, trừ Tả Tiểu Đa ra, thì năm người còn lại đều đã kiệt sức, nhưng mà năm người này đều gắng gượng cố làm ra vẻ bình thản, không mệt mỏi chút nào.
“Đi, tới hồ Linh Châu xem có lộ ra sơ hở gì không.”
Tả Tiểu Đa đề nghị.
Hồ Linh Châu, Tả Tiểu Đa cẩn thận quan sát địa hình bên này, vì Mục Yên Yên và Tả Tiểu Niệm cẩn thận nên các dấu vết đều được xử lý tốt hơn hẳn bên kia.
Nước sông cuồn cuộn chảy dọc theo một đường hầm lớn được đục bên dưới dãy núi Phượng Hoàng, rồi đổ ầm ầm vào sông Hàn Thủy.
Tất cả mọi thứ đều không để lại dấu vết!
Ngoài sức tưởng tượng, ngay cả Tả Tiểu Đa cũng không thể nhìn ra có càn khôn tuần hoàn ở nơi này và cả những thay đổi theo hướng ngược lại!
La Liệt lau mồ hôi trên mặt, mệt nhọc nói: “Ta không ngờ mình lại có cơ hội làm xuyên sơn giáp một lần trong đời... Một mình ta đả thông toàn bộ đường hầm dài hơn 30 dặm xuyên núi khơi sông,... Cả đời ta chưa bao giờ làm việc nặng nhọc như vậy, lão Tân, ngày mai ngươi phải mời ta uống rượu ngon, đãi ta một bữa thịnh soạn.
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề!"
Tần Phương Dương lập tức đồng ý: “Tất cả mọi người cùng đi đi, tiệc mừng công, ta bao hết”
“Ta không đi đâu” Lam Thư do dự một chút rồi nói: “Ta còn phải chăm sóc lão hiệu trưởng”
Mục đích ban đầu của Tân Phương Dương có chút không trong sáng, vội vàng thuyết phục: “Lam Thư, chúng ta bên này đại công cáo thành, sao lại không tổ chức ăn mừng, gọi lão hiệu trưởng tới tham gia cùng."
Lam Thư hừ một tiếng, nói: "Lão hiệu trưởng có thân phận gì? Ngồi uống rượu với các ngươi? Ngươi nghĩ gì thế!?”
Tân Phương Dương nhất thời hơi thất vọng.
“Chuyện ngày mai, ngày mai tính”
Tả Tiểu Đa rất lo lắng: "Không biết vị nào còn sức, xin nhanh chóng đưa chị Niệm Niệm về đi, phải sắp đặt heo đất xong trước khi mặt trời mọc.”
Tả Tiểu Đa thật sự không ngờ rằng lại có thể hoàn thành công trình lớn này chỉ trong một đêm, về phần Tả Tiểu Niệm trong toàn bộ kế hoạch này, lại trở thành một sơ hở không đáng có, với trạng thái hiện tại của Tả Tiểu Niệm, dựa vào thực lực của bản thân thật sự là không thể về nhà đúng lúc được!
Mục Yên Yên nói: “Để ta đi cho.”
“Cần đặc biệt chú ý, phải đặt nó dưới nệm ngay chỗ gối nằm, đặt xong rồi thì không đụng vào nữa, cứ để nguyên như vậy” Tả Tiểu Đa lo lắng nên dặn dò.
Chỉ thấy kiếm quang lóe sáng, Mục Yên Yên dứt khoát dùng tay trái túm lấy Tả Tiểu Đa, dùng tay phải †úm lấy Tả Tiểu Niệm rồi biến mất trong bầu trời đêm.
Nếu ngươi đã lo lắng như vậy, vậy thì cùng đi đi.
Lam Thư nhìn về phía Mục Yên Yên rời đi, nói: “Ngự kiếm đại ngàn... Tân Phương Dương, hiện tại ngươi cũng là cảnh giới này nhỉ?”
Tân Phương Dương hỏi: “Thì sao?”
“Thì là ngươi sắp đột phá rồi.”
Lam Thư thản nhiên hỏi: “Tân Phương Dương, ngươi phải nằm chắc cơ hội này. Không biết ngươi có dự định gì sau khi đột phá?”
Tần Phương Dương im lặng một lát rồi nói: “Ta có thể đột phá bất cứ lúc nào, nhưng chờ sau khi ta tìm được Thiên Thiên đã, rồi hãy bàn tới chuyện sau khi đột phá.
Lam Thư thở dài, nhẹ giọng nói: “Tần Phương Dương... Gặp lại mà như không gặp.”
Tân Phương Dương im lặng.
Lam Thư thản nhiên nói: “Nếu theo lời ngươi nói, e là vợ ngươi sớm đã không còn trên đời. Sao ngươi lại phí thời gian đi tìm một người không tồn tại!”
Tần Phương Dương cũng thản nhiên nói: “Không đâu, nàng chắc chắn còn sống. Nếu nàng mất, ta sẽ cảm nhận được”
Lam Thư lặng lẽ thở dài: "Cho dù ngươi tìm được nàng, nhưng với tình trạng không có tu vi, không thể tiếp tục hấp thu linh khí, nhiều nhất thì nàng cũng chỉ là một bà cụ tóc bạc da đồi mồi mà thôi, như thế thì có nghĩa lý gì?”
Tần Phương Dương hít sâu một hơi, nói: "Ý của ngươi là, hiện tại muốn ta buông bỏ? Sau đó lại tìm một người tu luyện làm bạn đời, căm sắt hòa minh cử án tẽ mĩ? Không bao giờ... tìm Thiên Thiên nữa?”
Hân bỗng nhiên quay đầu, nhìn chăm chấm vào Lam Thư: "Cứ để người phụ nữ đã hy sinh mọi thứ vì ta, hy sinh từ thanh xuân, tình cảm, tình yêu, tiền đồ, tư chất và cả mạng sống... Cứ để nàng lặng lẽ ra đi ở một nơi mà ta không biết?"
“Ý ngươi là vậy à?”
“Có lẽ nhiều năm sau, ta đột phá tới cảnh giới Hóa Vân, tuổi thọ sẽ dài hơn, ta cứ việc kết thần tiên quyến lữ, tiêu sái nhân gian, tiếu ngạo với giang hồ thiên hạ. Sau đó, mãi mãi quên đi người phụ nữ đáng thương dưới nấm mồ kia?"
“Khi ấy, ta đã sống lâu tới nỗi quên mất nàng là ai? Tới nỗi không nhớ được tên nàng, diện mạo của nàng?...”
Tần Phương Dương cô đơn đứng nhìn bóng đêm đã bắt đầu có chút thay đối, nhẹ nhàng thở ra một hơi, giống như... Trút bỏ tương tư trong mấy chục năm qua, nhẹ giọng hỏi: ”... Như vậy sao?”
"..."
Hắn nói như vậy khiến Lam Thư nghẹn lời.
Tân Phương Dương cười tự giễu: “Bây giờ đến lượt ta hỏi ngươi, nếu ta làm như thế, vậy thì tất cả những thứ mà Thiên Thiên làm vì ta còn có ý nghĩa gì? Còn có ý nghĩa gì trên đời này?”
“Nàng hy sinh tất cả chỉ để cứu một kẻ bạc tình? Như vậy có thiệt thời cho nàng quá không?”
Tân Phương Dương quay đầu, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Lam Thư: “Ngươi nói xem?”
Lam Thư khẽ thở dài, quay đầu né tránh ánh mắt của Tân Phương Dương, thản nhiên nói: “Phụ nữ có đôi khi ngốc nghếch như vậy đấy. Có lẽ nàng tình nguyện để ngươi quên nàng đi, không nhớ tới nàng nữa."