Lúc này Tả Tiểu Đa hoàn toàn kinh ngạc.
“Sau này, ngươi muốn dùng thứ trong này không căn để nhẫn xuất hiện, dùng ý nghĩ là được rồi”
rong lòng Tả Trường Lộ vô cùng nhẹ nhàng, nhịn không được thở dài một hơi: “Thật sự không ngờ.. Chiếc nhẫn này là nhẫn bản mệnh... bản mệnh..”
“Nhẫn bản mệnh là ý gì?" Tả Tiểu Đa hỏi.
“Ừ, để sau này con rèn luyện nhiều rồi sẽ tự hiểu." Rõ ràng Tả Trường Lộ không muốn giải thích nhiều.
Trái lại vẻ mặt còn phấn chấn giơ tay vỗ vỗ vai Tả Tiểu Đa: "Nhóc con, ngươi chỉ cần biết mình lần này lời to là được!”
“Lời to?”
Tả Tiểu Đa nghỉ ngờ: “Chỉ một chiếc nhẫn thế này?”
“Ngươi hiểu cái gì, ngươi không hiểu, ngươi không hiểu gì cả!”
Tả Trường Lộ không ngăn được thở dài.
Không biết có nên nói là kẻ ngốc có hạnh phúc của kẻ ngốc không
Dù thế nào hắn cũng không ngờ Hồng Hạt Tử sẽ để chiếc nhẫn này lại cho Tả Tiểu Đa!
Thảo nào, lúc Hồng Hạt Tử hấp hối lại nhấn mạnh hai câu: Bản mệnh, bản mệnh...
Tả Tiểu Đa đang muốn mở chiến nhắn, xem bên trong có mấy thứ gì, sao mình lại lời to, nhưng phát hiện mình hoàn toàn không thể mở được chiếc nhẫn xoàng xĩnh này: “Cha, chiếc nhẫn này mở không được”
“Bây giờ đến cả thần niệm ngươi còn chưa ngưng thành mà lại muốn mở chiếc nhẫn này? Nằm mơ gì vậy?"
Tả Trường Lộ nói: "Đây là nhẫn thần niệm, trong thời gian ngân ngươi vẫn không thể mở nó được đâu!"
"Ò ò."
Tả Tiểu Đa trông có vẻ hiểu nhưng thật ra chẳng hiểu gì.
Lúc này, rèm cửa vén lên.
Ngô Thiết Giang đi vào, liếc mắt thấy thi thể Hồng Hạt Tử được phủ vải trắng, thân hình vạm vỡ run lên: "Anh Tả... Đây... Không phải đây là Hồng...”
“Là hắn”
Tả Trường Lộ chán nản thở dài: “Hắn đi rồi.”
Lúc nghe tin dữ, Ngô Thiết Giang chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sao vàng tỏa loạn trong hai mắt, thở không ra hơi, cuối cùng kiềm không được gào ầm lên: "Sao lão này có thể chết sớm như vậy được?"
Ánh mắt Tả Trường Lộ nhìn Ngô Thiết Giang nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Ngô Thiết Giang ngồi xuống, mặt đầy vẻ khó hiểu: “Trước thấy hẳn rõ ràng còn khỏe lắm mà, huống gì... chúng ta còn..."
“Sao nói chết là chết? Còn chết ở nơi này của ngươi?”
Quả thật Ngô Thiết Giang nghĩ mãi không ra, nắm tóc mình nói: “Haizz... Cũng đột ngột quá đi thôi. Vừa vào thì thấy một người chết, còn là hẳn nữa... Thật sự là... cay..."
Lúc này, Tả Trường Lộ cũng khổ không nói nên lời.
Chẳng lẽ hẳn lại nói, trước đây chúng ta tục mệnh cho hân thật ra đã thành công rồi; nhưng do hắn gặp phải con trai ta, con trai ta sắp đặt cục diện, phá cục diện của hắn, dẫn đến hẳn bị phản phệ, nên mới sớm ra đi.
Không thể nói lời như này được, đúng chứ, bởi vì liên quan quá lớn!
Nhưng sự xoay vần của chuyện này, thật sự là kỳ lạ tới cực điểm, nhất là chuyện này lại xảy ra đột ngột, mọi người hoàn toàn không hề có sự đề phòng, tất cả đều không kịp trở tay.
“Ngươi tới trường trước đi”
Tả Trường Lộ nói với Tả Tiểu Đa: “Đừng quên, ngày mai tới đây đưa tiễn cha nuôi của ngươi”
“Vâng, ta biết rồi”
Tả Tiểu Đa rời đi.
Mà Ngô Thiết Giang nghe thấy những lời này, toàn thân cứng ngắc!
Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Tả Tiểu Đa, hẳn vẫn đứng bất động ở đó, há miệng, hai mắt dại ra, tròng mắt sắp rớt ra ngoài.
“Làm gì đấy?" Tả Trường Lộ nhíu mày: "Ngươi bày ra cái vẻ mặt ngu ngốc này cho ai xem?”
“Cha... Cha nuôi?”
Vẻ mặt của Ngô Thiết Giang như ăn phải phân: “Cha nuôi, đây là chuyện gì vậy?”
“Ngươi đừng gọi ta là cha nuôi”
Tả Trường Lộ khinh thường nói.
"Ý của ngươi là, ngươi để Tiểu Đa... nhận Hồng Hạt Tử làm cha nuôi?” Ngô Thiết Giang nói với giọng điệu tràn ngập sự khó tin
“Làm sao, ngươi có ý kiến?"
"Ý kiến thì ta không có, dù sao đây vẫn là chuyện riêng của ngươi... Nhưng chuyện này... Ta cứ cảm thấy. kỳ quái thế nào ấy”
Ngô Thiết Giang nói: “Ta không chắc nếu không hỏi thêm...”
Tả Trường Lộ thản nhiên nói: “Trong chuyện này, ta đương nhiên có những suy tính khác”
Hân nói đây ẩn ý: “Việc khẩn cấp bây giờ, chính là an táng vị đại nhân này”
“Đây là điều nên làm”
Ngô Thiết Giang bước tới cúi đầu, lắm bẩm nói: “Nhắc đến Hồng Hạt Tử này, đáng để ta cúi đầu”
“Chỉ là tính toán của mấy người các ngươi, quá thâm sâu, ta biết mình xem không hiểu, hơn nữa ta cũng không muốn biết. Sau này đừng để ta nghe thấy, cũng đừng để ta bắt gặp, ta chỉ là một người thợ rèn thôi, có được không?”
Tả Trường Lộ hừ một tiếng: “Ngươi cho là, ta muốn để ngươi nghe thấy? Muốn để ngươi bắt gặp? Còn không phải là do ngươi quá tò mò sao, trực tiếp đi vào à? Ai bảo ngươi vào? Là ta sao? Là Tiểu Đa sao?”
Ngô Thiết Giang đau đầu: "Ta...”
"Đi ra ngoài đi."
Tả Trường Lộ buồn bã nói: “Ta còn muốn nói thêm vài lời với Hạt Tử.”
Ngô Thiết Giang thấy vẻ mặt buồn bã của Tả Trường Lộ, lo lắng nói: “Tả ca, vốn dĩ lời này không tới lượt ta nói, nhưng thân phận thật của các ngươi chính là đối thủ của nhau, hiện tại tất cả đều do duyên kiếp. Đừng để bản thân bị cuốn vào, khiến bản tâm bị mông muội."
Tả Trường Lộ khẽ thở dài, phất tay, buồn bã nói: “Một đời một kiếp, một đời một kiếp”
Ngô Thiết Giang thở dài, ngoan ngoãn lui ra ngoài
“Đợi đã!"
Đột nhiên hân lại bị Tả Trường Lộ gọi lại.
“Chuyện gì?”
“Năm đó, người này... Nếu ta nhớ không lầm, binh khí bản mệnh là chùy pháp?" Tả Trường Lộ hai mắt sáng rực, rõ ràng là tràn ngập khiếp sợ.
“Đúng vậy, năm đó hắn đánh bằng hai đại chùy kia khiến trời đều có màu đỏ luôn ấy chứ... Thiên Hồn Mộng Yểm chủy kia, gần như là cơn ác mộng của toàn bộ đại lục Tinh Hồn, ngươi quên rồi sao?“
Ngô Thiết Giang hơi ngạc nhiên nhìn Tả Trường Lộ.
Đột nhiên tỉnh táo lại, giật mình đánh thớt, rồi kêu lên một tiếng kỳ quái: “Chùy pháp?!”
Tả Trường Lộ khóe miệng giật giật, Ngô Thiết Giang khóe miệng cũng giật giật, hai người nhìn nhau, nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của đối phương.
"Đây là ý trời sao..” Tả Trường Lộ nhớ rằng ngay từ đầu Tả Tiểu Đa đã nhầm vào đại chuỳ, lại nghĩ tới bây giờ, không nhịn được tê dại cả da đầu.
Ngô Thiết Giang chỉ cảm thấy môi khô khốc, cổ họng khô khốc, đắng ngắt, liếm môi, chán ngán nói:
“Hẳn... Hẳn để lại chùy pháp?”
Tả Trường Lộ chậm rãi gật đầu: “Hẳn là phải Ngô Thiết Giang choáng váng cả người.
Nghĩ tới việc bản thân đang chế tạo hai đại chùy chắc chắn sẽ kinh thiên động địa trong tương lai, lại nghĩ tới việc Tả Tiểu Đa đã nhận Hồng Hạt Tử làm cha nuôi, rồi lại nghĩ tới chùy pháp, không nhịn được mà chán nản ở trong lòng.