Đi ra phố kinh doanh, xuyên qua con đường chính lại chui vào đường dành riêng cho người đi bộ, chỉ đợi đi ngang qua đường dành riêng cho người đi bộ rồi đi ngang qua mấy cái hẻm nhỏ, đã đến gần Nhị Trung.
Những con đường nhỏ này tuy không thể đi xe nhưng rời đi vẫn không có vấn đề gì.
Vào lúc này, số người trên đường dành riêng cho người đi bộ cũng không ít, khắp nơi đều rộn ràng
Tả Tiểu Đa đi theo dòng người tưởng như chậm nhưng thực tế rất nhanh đã đi hơn trên dưới 100 mét, đã có thể thấy được đường tắt nhỏ nằm giữa hai tòa nhà.
Nhưng ngay vào lúc này bỗng nhiên trong lòng có cảm ứng
Chỉ thấy phía trước có bốn người đang dắt tay nhau đi tới.
Bốn người này lại mặc trường bào trang phục cổ đại, trên đầu đều cột búi tóc giống như đạo sĩ cổ trang trong phim truyền hình, tràn đây ý vị cổ điển.
Một người trong đó sau lưng mang một thanh trường kiếm, một người cầm một chiếc quạt giấy trong tay, một người trong tay... Rõ ràng là một thanh phất trần trắng như tuyết, trong tay người cuối cùng nghiễm nhiên là một chuỗi tràng hạt thật dài.
Bốn người cười cười nói nói, cùng nhau đi tới, khuôn mặt tự nhiên phóng khoáng.
Thậm chí bốn người này cứ đi như vậy trên đường dành riêng cho người đi bộ, cũng không có cảm giác không tốt, ngược lại là một loại khí thế tiên phong đạo cốt, tràn đây ngoại giới, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy bốn người này không phải là người bình thường,
Chắc là loại hữu đạo chỉ sĩ trong truyền thuyết!
Tả Tiểu Đa thấy thế sửng sốt một chút, bởi vì trong nháy mắt hắn đang nhìn bốn người này, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện ra vài chữ.
'Vọng Khí Sĩ!
Đây chắc chắn là thứ gọi là Vọng Khí S!
Theo lời Hà Viên Nguyệt, Tân Phương Dương, Lý Thành Long... Tất cả Vọng Khí Sĩ gần như tất cả đều là dáng vẻ này.
Hơn nữa, sau khi Tả Tiểu Đa im lặng cảm nhận hào quang của bốn người này, đạt được một kết luận, bốn người này mỗi một người nằm giữ... sức mạnh rất cao thâm.
Thành Phượng Hoàng sao lại đồng thời xuất hiện bốn Vọng Khí Sĩ?
Bốn Vọng Khí Sĩ dắt tay nhau đến, là đến làm gì?
Trong lòng Tả Tiểu Đa tràn đầy nghỉ ngờ, còn có cả kinh ngạc.
Tả Tiểu Đa chớp mắt một cái, không chỉ nhìn thấy được khí thế của bốn người này, mà còn từ tướng mạo của họ nhìn thấy được.... quanh quẩn trên mặt bốn người này, còn có rồng nặc tử khí.
Mà đồng thời trong lúc Tả Tiểu Đa nhìn thấy bốn người này, bởi vì ánh mắt lôi kéo, bốn người này đương nhiên cũng nhìn thấy Tả Tiểu Đa.
Trong đó có một người bỗng nhiên khinh ngạc 'ô' lên một tiếng, bước lên một bước, chặn lối đi của Tả Tiểu Đa, mặt cười tươi như hoa: “Vị tiểu huynh đệ này, ta thấy tướng mạo này của ngươi không giống bình thường cho lắm”
Tướng mạo?
Tả Tiểu Đa nghe thấy vậy ngẩn ra một lúc, không nhìn được sắp cười ra nước mắt rồi
Một tên Vọng Khí Sĩ như ngươi, biết xem tướng. mạo cái gì chứ?
Hơn nữa, trước mặt Tả gia nói về tướng mạo, há chẳng phải là thần côn khoe khoang ở trước mặt Thiên cơ sao?
Đúng thật là to gan lớn mật!
Người này vừa bước đến, ba người còn lại cũng đồng thời nhìn qua, nhìn chăm chú về phía Tả Tiểu Đa một lúc, theo đó đều là sững sờ.
Phong thái trên người thiếu niên này quả thật không tầm thường, lưỡng khí thế đó, vượt xa so với người thường; lẽ nào vừa mới tới thành Phượng Hoàng, đến phố đi bộ dạo mua ít đồ dùng hàng ngày, vậy mà đã gặp được một nhân vật thiên tài của thành Phượng Hoàng rồi sao?
Vì vậy, bốn người đều không nhịn được, vây quanh vô cùng thích thú
Bốn người bọn họ vừa mới động đậy, Tả Tiểu Đa lập tức phát hiện, trước sau trái phải đều kèm theo khí cơ toả ra, xem ra bốn người này không chỉ có năng lực không tầm thường, mà còn ám vệ bí mật đi theo bảo vệ, tuyệt đối không bình thường!
Tả Tiểu Đa dừng bước chân lại, dùng ánh mắt ngây thơ không hiểu gì của một thiếu niên nhìn người đối diện, rất hoang mang nói: “Vị... đạo trưởng này? Ngươi có chuyện gì sao?"
Người chặn trước mặt Tả Tiểu Đa cười ha ha, nói: "Tiểu huynh đệ, vẫn còn là học sinh phải không? Học ở đâu vậy?"
“Văn bối là học sinh”
Sắc mặt Tả Tiểu Đa rất ngạc nhiên, trong sự ngạc nhiên còn có cả bất ngờ và tò mò còn, không hề suy. nghĩ mà buột miệng nói ra: “Ta là học sinh Nhất Trung... Sao ngươi biết? Cái này cũng xem ra được sao?"
“Ha ha” Người kia cười híp mắt nói: “Học sinh Nhất Trung à.... Người tên là gì?”
“Ta tên là Đăng Hạo”
Tả Tiểu Đa dần dăn thể hiện ra có một chút cảm xúc không kiên nhẫn: “Ngươi chặn ta lại, là có chuyện gì sao?”
“Không có gì không có gì, gặp được nhau chính là duyên nợ, tặng ngươi hai lời cảnh báo, không uống lần gặp mặt này."
Người kia cười nói: “Tiểu huynh đệ, ta thấy tướng mạo này của ngươi gần đây không được tốt cho lầm đâu, sợ rằng trong mấy ngày này sẽ có họa sát thân ập đến, nhớ phải tránh đó.”
"Tả Tiểu Đa suýt chút nữa thì cười.
“Hoá ra là lửa đảo!”
Tả Tiểu Đa hừm lên một tiếng, khinh thường nói: “Có phải là tiếp theo ngươi sẽ nói, ta cho ngươi ít tiền quẻ, người giúp ta chỉ điểm sai lầm, làm sao để tránh được họa sát thân vậy?”
“Vậy thì không cần, mọi việc cẩn thận là được rồi."
Người kia cười thản nhiên, nhìn đỉnh đầu của Tả Tiểu Đa, nói: “Cậu thanh niên vận mệnh không tầm thường, khí thế càng thịnh, ta đặc biệt nói rõ, chính là định kết thiện duyên mà thôi”
“Thiện duyên?”
Tả Tiểu Đa hừm hừm, nói: “Lời nhắc nhở của đạo trưởng ta nhớ rồi, nếu như không có chuyện gì khác, ta xin cáo từ tại đây”
Người kia cười lớn ha ha, tiện tay đưa ra một tấm danh thiếp, nói: “Nếu như thật sự gặp phải họa sát thân, thì gọi vào số này cho ta.”
"...Được”
'Tả Tiểu Đa nhận lấy danh thiếp, dùng ánh mắt phòng bị khi gặp phải lừa đảo lướt qua bốn người một lượt, từ từ di chuyển người, từ một bên lao qua, chạy ba chân bốn cẳng, giống như một con thỏ nhanh nhẹn, chui qua chui lại hai cái trong đoàn người thì đã không thấy bóng dáng đâu cả rồi.
“Thế nào?”
Ba người còn lại đều nhìn người chặn Tả Tiểu Đa kia với ánh mắt đầy hứng thú: “Phùng huynh, nhìn ra được gì rồi?”
Vị Phùng huynh này cười ha ha: “Khương huynh, Ngụy huynh, Nghiêm huynh, các ngươi thấy sao”
“Cậu thanh niên này, tâm hồn trong sáng, tiền đồ thênh thang”
Khương huynh mỉm cười: “Thanh khí đã bắt đầu lộ ra, đích thị là thế đang thịnh. Sau này rất đáng để mong chờ. Phùng huynh, thiện duyên này đúng là kết quá đúng lúc rồi”