Ngay sau đó Long Vũ Sinh cũng kêu lên: “Bên đây cũng cói”
Giọng nói của Vạn Lý Tú phấn khích: “Ta cũng có rồi, †a cũng có rồ
Tả Tiểu Mạch cùng đám bạn kinh ngạc quay đầu, sôi nổi dựng ngón cái với Long Vũ Sinh: “Huynh đệ, có dũng khít”
Vạn Lý Tú sững sờ một lúc chợt hiểu rõ, nhất thời đỏ. mặt tía tai, ngoài bỏ qua cho Lý Thành Long ra thì triển khai đuổi giết hết những người khác.
“Một lũ lưu manh thối tha, đám cặn bã không có lịch sự!”
Long Vũ Sinh nhếch môi cười bỉ ổi: “Ta còn chưa làm gì cơ mà...”
Âm, Long Vũ Sinh bị Vạn Lý Tú đá một phát văng xa bảy tám trượng.
Sáu người tiến lên phía trước giống như máy ủi đất, lâu lâu lại phát ra tiếng la hét kinh ngạc vui mừng.
Đương nhiên cùng với việc thu hoạch lớn thì còn có phiền phức, đám rắn Ô Cốt ở lân cận sớm đã bị hoạt động liên tục của bọn họ quấy rầy, lập tức triển khai công kích đám người xâm phạm này.
Có điều là rắn Ô Cốt chỉ là tinh thú sơ cấp, mặc dù răng có nọc độc nhưng với thân thủ của Tả Tiểu Đa cùng đám người kia, chỉ cần cẩn thận ứng phó thì sẽ không có việc gì.
“Đừng giết chết bọn nó!”
Lý Thành Long vừa tiếp tục miệt mài xử lí cỏ Tỉnh Hồn Đoạn Tục vừa nói: “Phân của rắn Ô Cốt chính là phân bón tốt nhất được cung cấp cho cỏ Tỉnh Hồn Đoạn Tục; Có đám rắn Ô Cốt này ở đây, cỏ Tinh Hồn Đoạn Tục sẽ phát triển rất nhanh, nếu như chất dinh dưỡng được cung cấp đầy đủ thì thậm chí có thể trong vòng một năm sẽ tăng thêm một đoạn.”
Những người vừa có ý định giết hết không tha lập. tức trở nên đối chiến có sách lược, trong một lúc chỉ nhìn thấy rắn Ô Cốt giống như từng sợi từng sợi dây thừng bị quăng lên cao, bị ném ra xa.
Vẫn luôn như vậy cho đến cuối cùng...
Tả Tiểu Đa cầm lấy một con rắn Ô Cốt có kích thước bằng một thùng nước, nhìn trái nhìn phải: “Trời má, đây là rắn vua hả? Thân hình sao mà to dữ vậy?”
Con rắn Ô Cốt to bằng thùng nước như vậy, dài hơn ba trượng bị Tả Tiểu Đa tóm lấy bảy tấc, ngoài cơ thể bị co giật ra thì không thể động đậy, trong mắt con rắn vốn dĩ hung dữ lạnh lẽo giờ đây chỉ còn vẻ kinh sợ.
“Thả con rắn Ô Cốt đầu đàn này đi đi, tất nhiên là con rắn Ô Cốt này có thể đổi được tầm mười điểm cống hiến, nhưng mà nếu mang nó đi rồi thì đám rắn Ô Cốt con ở đây sẽ không còn chỗ dựa dẫm, sợ rằng sẽ bị diệt tộc."
Lý Thành Long nói: “Con rắn này là rắn vua. Thả nó đi."
“Được thôi.”
Tả Tiểu Đa thả rắn Ô Cốt vua ra, con rắn Ô Cốt vua này rõ ràng đã bị dọa sợ rồi, trong lúc nhất thời không hề bỏ chạy mà cứ cuộn lại trên mặt đất.
“Nè nè, chẳng lẽ ngươi còn muốn quà nữa? Đây đâu phải là đến thăm người thân đâu...”
Tả Tiểu Đa bất đắc dĩ ném một viên đan dược vào. trong miệng con rắn. Con rắn vua này ngậm lấy đan dược gật gật đầu với Tả Tiểu Đa, lúc này mới trườn người rời đi.
Một vài giáo viên ở phía chân trời trao đổi ánh mắt với nhau, ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc và khâm phục.
Một giáo viên nói: “Quả nhiên là một tổ hợp không giống ai, vậy mà lại thả rắn Ô Đầu vua trong tay đi, thứ đồ chơi đó tối thiểu cũng đáng giá mười lăm điểm cống hiến, bằng với toàn bộ thu thập mỗi lần rèn luyện của một tiểu đội nào đó.
Một giáo viên khác nói: “Ta biết Lý Thành Long chủ trương thả rắn Ô Cốt vua đi mục đích vì bảo tồn sự cân đối sinh thái của khu vực này, phòng ngừa đám rắn Ô Cốt con mất đi chỗ dựa, dẫn đến diệt vong... Nhưng mà, tinh thú ở bên ngoài đều tự có cách sống của nó, với chuỗi sinh thái ở khu vực này mà nói là yếu ớt đến cực điểm, động nhẹ là sẽ bị tan vỡ, làm như vậy thật sự cần thiết sao!”
Một giáo viên cũ nói: “Đây không phải là điều khiến †a thật sự kinh ngạc, ta kinh ngạc là vì Lý Thành Long nói như vậy, Tả Tiểu Đa lại thật sự tiếp nhận, hắn mới là người quyết định sách lược của tiểu đội bọn họ mà, chuyện này...”
Tần Phương Dương nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Hoặc là, đây chính là hình thức chung sống của tiểu đội bọn họ, giữa bọn họ có sự tin tưởng nhiều hơn, Lý Thành Long nói thì Tả Tiểu Đa tin tưởng và tiếp nhận, không quan tâm đến những thứ khác!”
“Thu hoạch của chúng ta lần này rất nhiều đó.”
Lý Thành Long tính một lần, cười đến nửa ngày cũng chưa thể khép miệng, nói: “Lần này dự kiến chúng ta thu được một cây cỏ Tỉnh Hồn Đoạn Tục một trăm năm; Bảy cây từ sáu mươi năm đến tám mươi năm; Mười chín cây cỏ Tinh Hồn Đoạn Tục năm mươi năm; Còn có ba mươi cây cỏ Đoạn Tục ba mươi đến năm mươi năm!”
“Giàu to rồi, thật sự giàu to rồi! Điểm cống hiến lần này ít nhất cũng đột phá vượt mốc một nghìn điểm!”
Lý Trường Minh ở bên cạnh, con ngươi đảo qua đảo. lại, đột nhiên thốt lên một câu: “Tả lão đại, điểm cống hiến này chia cụ thể như thế nào?”
Câu nói này của hắn khiến mấy đứa nhóc đồng thời rơi vào im lặng.
Bên trên, thân thể của Tân Phương Dương cũng cũng đờ, chăm chú nhìn hồi lâu.
Thời điểm quan trọng nhất đến rồi. Phân chia lợi ích! Đây là một vấn đề quan trọng nhất.
Không biết đã có bao nhiêu nhóm bởi vì phân chia lợi ích mà dẫn đến tan vỡ, mỗi người một đường.
Bên dưới, Tả Tiểu Đa rất ngạc nhiên: “Chia? Vì sao phải chia?”
Mọi người: “22?”
Chỉ nghe thấy Tả Tiểu Đa nhẹ nhàng nói: “Đội đi ra, nhóm nhỏ đi ra, tất cả thu hoạch đều đổi thành điểm cống hiến sau đó chia đều cho đội, vậy thì có gì phải thương lượng chứ? Lẽ nào các ngươi muốn thu vén cá nhân?”
Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú cùng mọi người: “... Chuyện này không giống với suy đoán cho lắm...
Có đội nào mà đội trưởng không lấy nhiều nhất? Nếu không thì người ta đảm nhận làm đội trưởng để làm gì chứ?
Sao lại... Đến lượt chúng ta thì biến thành chúng ta muốn thu vén cá nhân vậy? Chúng ta cũng có phải là đội trưởng đâu.
Đến cả Lý Thành Long mở to đôi mắt nhìn Tả Tiểu Đa.
“Tả lão đại, ngươi nên suy xét cho kĩ. Đây không phải chuyện một sớm một chiều, cũng không phải một đồng hai đồng. Đội trưởng nhận nhiều hơn một phần, đây vốn dĩ là quy củ, là chuyện thường tình của toàn bộ đại lục này rồi.”
“Sau này sẽ còn phải làm nhiều chuyện hơn, thậm chí còn là chuyện lớn hơn. Mỗi một điểm có khả năng sẽ có giá cao ngất trời! Nhất thiết phải suy xét rõ ràng!”