“Thầy thấy thêm phụ trọng bao nhiêu thì hợp lí đây?"
“Chuyện này phải xem thế chất cá nhân. Ta thấy học sinh này của thầy có chút thiên phú dị bẩm, lấy 10 kg, 20 kg tiêu chuẩn sơ cấp của Võ Sư bình thường thì không hợp lý lắm... Nhưng cũng không cần thêm nhiều lảm, ta để cử khoảng 100 kg phụ trọng.”
Tần Phương Dương từ tốn gật đầu: “Để ta chuẩn bị”
“Ừm”
Thầy giáo lại nói khẽ: “Đây là một hạt giống tốt. Thầy Tân hãy lựa lời khuyên nhú thằng bé nhé, khắc khổ tu luyện là chuyện tốt nhưng đừng liều mạng quá, luyện quá thành phế thì không tốt đâu. Ta rất mong đợi sự trưởng thành của hắn, tin rằng lúc đó Nhị Trung sẽ cảm thấy tự hào vì hắn.”
“Ta hiểu.”
Trong gian trọng lực khác, đám người Lý Thành Long cũng đều toát mồ hôi như tắm.
Đương nhiên việc Tả Tiểu Đa liều mạng cố gắng đã kích thích rất lớn đến họ.
“Nhất định không được để Tả đại ca bỏ quá xa.”
Trong phòng trọng lực, Vạn Lý Tú mồ hôi như mưa, mỗi khi không còn sức lực sắp gục xuống, sẽ hét to lên một câu:
“Theo kịp, phải theo kịp.”
Mồ hôi cả người Long Vũ Sinh chảy như thác.
“Luyện... luyện đến chết thì thôi” Dư Mạc Ngôn trằn trọc dịch người, rèn luyện năng lực kháng đòn cho các bộ vị ở mức tối đa.
“Nói gì cũng phải sống chứ”
Lý Thành Long phẫn nộ: “Ít nhất là lúc Tả đại ca đánh ta cũng phải làm cấn tay hắn.”
Phòng trọng lực cuối cùng.
“Nói gì cũng không được tụt lại phía sau. Phù phù, khò khò..."
Lý Trường Minh ở trong phòng trọng lực, đang chìm vào giấc ngủ bên trên pháp trận tinh hồn do mình bày ra.
Mà theo giấc ngủ của hắn, sương trắng bay nghỉ ngút khi tỉnh hồn ngọc diễn sinh bao lấy cả người Lý Trường Minh rồi lại bị hắn thu nạp, cứ lặp lại từng vòng, kéo dài không dứt.
“Cũng không chỉ có thẳng bé đến vào hôm qua, mà năm đứa khác cũng đều là nhân tài ưu tú cả.”
Thầy giáo trông coi phòng trọng lực nhìn qua một lượt, thậm chí còn có chút ao ước đố kị: “Thầy Tân à... Thầy đúng là có phúc thật”
Một người lại có được cả sáu học trò thiên tài tiền đồ vô lượng, thầy giáo như vậy chắc chân sẽ được ghi vào sử sách.
Đây chẳng phải là may mắn của một người thầy ư?
“May mắn...”
Tân Phương Dương giật mình ngây ra, tự lẩm bẩm: “Phúc khí như vậy, đương nhiên là cực kỳ may mắn rồi. Để không phụ sự may mắn này cũng phải càng tận tụy hơn mới được...
Đến giờ tan học buổi chiều.
Tả Tiểu Đa cả người mềm oặt như sợi bún, nhích người từng chút một đến cửa phòng trọng lực bằng đáng vẻ co quắp, lấy tay gõ cửa hai cái rồi năm bẹp trên đất không nhúc nhích.
Cửa mở.
Tần Phương Dương một tay kéo tóc Tả Tiểu Đa, tha đi như chó chết, cũng không biết có phải thấy không được thuận tay không, bèn buộc một sợi dây vào cổ tay Tả Tiểu Đa, cứ như vậy kéo đi.
Thầy giáo trông coi phòng trọng lực đứng bên cạnh trợn mắt há mồm, nghẹn họng nhìn trân trối:"...."
Ủa đang kéo xe trượt tuyết đấy à? Đấy không phải thiên tài? Học sinh thầy đắc ý nhất đó sao?
Trơ mắt nhìn Tân Phương Dương lại đến từng cửa phòng trọng lực khác, mở cửa ra, rồi đẩy từng học sinh bên trong ra ngoài như trông bầu vẽ gáo, lại tròng dây lên y hệt...
Cuối cùng gom đủ sáu người, sau đó kéo đi như thợ săn bẩy được mấy con thỏ.
“Ôi vãi”
Thầy giáo nọ nhìn đến trợn mắt há mồm lòng đầy căm phẫn.
“Thầy không muốn học sinh như vậy thì nhường cho ta đi. Toàn những thiên tài ưu tú hơn người, không phải nên bưng trong tay che chở sao? Vậy mà lại đối xử thô bạo như thế, đây rõ ràng là ngược đãi!”
“Bái phục luôn.”
....
Lôi đi xa hơn ba mươi mét, qua mấy khúc ngoặt cầu thang, người trước nổi người sau dần tỉnh lại, gào. khóc kêu to: “Thầy Tăn, tự chúng ta đi được mà...”
“Để xuống đi... trời ạ, buộc thành một xâu luôn rồi..."
Tần Phương Dương nghe vậy dừng bước, thuận tay giật một cái, mấy người đồng loạt té sấp mặt, cả đám luống cuống tháo dây ra, lại bận rộn mất một lúc, ai nấy đều trợn trắng mắt
Chưa thấy thầy giáo nào vậy luôn á, lại coi học sinh mình như châu chấu xâu thành một xâu, kéo đi...
Đặc biết là Vạn Lý Tú, càng thấy tủi thân hơn người khác: “Ta là mỹ nữ đấy nhá... Thế này là mất hết hình tượng rồi còn đâu...”
Long Vũ Sinh lại khá rộng lượng, bày tỏ bản thân mình không để bụng Vạn Lý Tú có hình tượng thế nào.
Sau đó bắt đầu bị Vạn Lý Tú truy sát tại chỗ: "Ai cần ngươi quan tâm, ai cần ngươi quan tâm...”
“Ngủ ở phòng trọng lực, éc... không phải, hiệu quả tu luyện Đại Mộng Thần Công đúng là một lời khó nói hết..” Lý Trường Minh tỏ vẻ đau lòng.
Đại Mộng Thần Công tố truyền của hắn cần phải năm trong trạng thái ngủ mới tu luyện được, tu luyện Đại Mộng Thần Công trong bầu không khí của phòng trọng lực, ra ngoài mất một lúc lâu rồi tay chân vẫn còn bủn rủn, cả người cứ như cọng bún.
Lúc này không bị Tân Phương Dương kéo đi nữ: mất đi điểm tựa thế là dựa hết lên người Lý Thành Long, như chim nhỏ nép vào người.
Không còn cách nào khác, không tìm một điểm tựa mới thì đứng không nổi mất.
“Nhưng tiến cảnh vẫn rất là lý tưởng.."
....
Tan học.
Tần Phương Dương cũng đợi Tả Tiểu Đa như hôm. qua.
“Ta đưa ngươi về nhà."
“Éc.." Tả Tiểu Đa tò mò hỏi: "Thầy Tần nè, tối qua thầy trải qua chuyện gì vậy ạ?”
“Chuyện mà đời võ tu nhất định phải trải qua thôi mà, không biết nhà họ Thẩm đã hết hi vọng chưa nữa.”
Tân Phương Dương thản nhiên nói: "Xem tình trạng hôm nay. Nếu vẫn không được thì ta sẽ chủ động đến tìm hắn nói chuyện”
“Có mấy nhà ra tay ạ?"
“Ba nhà."
Tần Phương Dương hít một hơi, nói: “Có tổng cộng sáu nhà có con gặp nạn, ba nhà trong số đó tuy rất kích động nhưng không tham dự vào việc truy sát có tổ chức của Thẩm Ngọc Thư... Hai nhà tham gia cùng hành động với Thẩm Ngọc Thư, mỗi nhà cũng chỉ reo thưởng năm mươi triệu thôi, bỏ ra lớn nhất đều là Thẩm Ngọc Thư”
“Trâu ghê, đúng là năng lực đồng tiền có khác”
Tả Tiểu Đa tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Haiz, đầu thầy Tân đáng tiền ghê luôn á.
Không, ta không được nghĩ vầy, ta phải tôn sư trọng đạo, ta là học sinh ngoan.
Ta phải bảo vệ đầu thầy Tần thật tốt mới được.
Cả tỷ chứ đùa đâu. Bảo vệ được thứ giá trị cả tỷ như thế thì dù không có tiền về tay cũng có cảm giác thành tựu lắm đấy.