“Đúng, bao gồm cả nhà Thẩm Ngọc Thư, thậm chí cả con trai con gái riêng, vợ bé vân vân... Hơn nữa hai nhà của học sinh khác có tham dự săn giết... thắng tay chém giết, không sót lại thứ gì”
“Đúng là lòng dạ độc ác, quá tàn nhẫn.
Hà Viên Nguyệt từ từ nhấm mắt lại, chỉ cảm thấy đau đớn từng cơn trong tìm,
“Con cái nhà ai chết mà trong lòng cha mẹ không tức giận, sao không thể mắng một trận chứ? Tâm trạng kích động, thật ra là chuyện thường tình của con người, có thể thông cảm được, từ đầu đến cuối tay hốt phân tay dốt nước tiểu nuôi nấng con cái trưởng thành... Nếu Thẩm Ngọc Thư bọn họ làm quá mức bị ngươi đánh lại giết chết, đó là bọn họ tự mình làm bậy thì không thể sống được nhưng Mộng Thị và Ninh Thị dựa vào cái gì mà tiêu diệt cả nhà người ta?”
Tần Phương Dương yên lặng đứng đó, cũng không nói chuyện.
Một lúc sau, Hà Viên Nguyệt mới thấp giọng hỏi:
“Còn gì nữa không? Hai nhà này giết người, dù thế nào cũng sẽ không khoe khoang với ngươi một cách đơn thuần? Bọn họ muốn làm gì?"
“Bọn họ còn chưa có cơ hội để nói, ta trách bọn họ cho ta quá ít... À, không phải là đầu người quá ít, mà là bọn họ cho ta những số tiền treo giải thưởng gì gì đó, ta nói ta chê những thứ này quá ít.."
Tân Phương Dương nói.
“Hả? Ngươi nói cái gì?"
“Cựu hiệu trưởng ngươi đừng hiểu lầm, lúc bọn họ thuyết phục ta, ta tranh thủ thời gian để liên lạc với Tiểu Đa, hẳn bảo ta mượn cơ hội gây khó dễ, triển khai bước kế tiếp bắt chẹt bọn họ một số tiền lớn và vật tư, mà những thứ này ta giữ lại cũng không có tác dụng, cho nên muốn xin ý kiến cựu hiệu trưởng, muốn lấy danh nghĩa Nhị Trung..."
“Cụ thể là bao nhiêu?”
“Tinh Nguyên Tệ tổng cộng là 10 tỉ, hai trăm viên Tỉnh Hồn Hỏa Diễm Đan, mười cây Linh Dược vạn năm, 20 nghìn viên Tinh Hồn Ngọc cao cấp. Có một quyển công pháp có thể tu luyện lên tới Hóa Vân”
“Ngươi muốn làm thế nào?”
“Tinh Hồn Hỏa Diễm Đan, Linh Dược và Tỉnh Hồn Ngọc cao cấp, còn có công pháp, tất cả đều đang ở Nhị Trung. Tỉnh Hồn Hỏa Diễm Đan, còn có một số Linh Dược trong đó có lợi cho cơ thể của cựu hiệu trưởng ngươi, ta hi vọng ngươi có thể nhận lấy, điều dưỡng cơ thể.”
Tần Phương Dương nhìn vào mặt Hà Viên Nguyệt, nói từng chữ từng chữ một cách nghiêm túc.
Hà Viên Nguyệt yên lặng một chút: "Được, ta nhận."
Tân Phương Dương bỗng cảm thấy phấn chấn, nói: "Mặt khác, 10 tỉ Tinh Nguyên Tệ này ta muốn để lại cho Nhị Trung 2 tỉ; Ngoài ra, kính mời cựu hiệu trưởng lấy danh nghĩa Nhị Trung quyên góp 2 tỉ tróng đó cho tướng sĩ Nhật Nguyệt Quan”
“Được, không thành vấn đề.”
“Còn 6 tỉ, 1 tỉ trong đó quyên góp cho ban nghiên cứu phát minh thiết bị quân sự; Quyên góp 2 tỉ cho ban chăm lo cho tướng sĩ tàn tật; Ba tỉ cuối cùng, quyên góp cho sở nghiên cứu khoa học vũ khí Viêm Võ”
“Ừ, ta đồng ý, ta sẽ giúp ngươi xử lý!”
Hà Viên Nguyệt nở nụ cười rất vui mừng: “Thầy Tần, lần này tấm lòng của ngươi, ta không có cách nào thay mặt tất cả các nơi nói lời cảm ơn, nhưng..."
“Không cần nói gì đâu”. Ủng hộ chính chủ vào ngay ﹏ 𝙏𝗿𝖴𝐦𝙏𝗿uy ện.vn ﹏
Tân Phương Dương cười nói: "Ta chẳng qua là dùng số tiền này mua sự an lòng mà thôi”
“An lòng? Tốt lầm” Hà Viên Nguyệt rất tán thưởng, không nén được bèn cười lên.
“Đúng, an lòng. Nơi an lòng chính là quê nhà, đã là thỏa mãn."
Tần Phương Dương cũng cười.
“Ừ, nơi an lòng chính là quê nhà, hay, hay lắm”
Hà Viên Nguyệt gõ nhịp khen ngợi, có ý riêng nói: “Thầy Tân, sau này, ngươi nhất định phải ghi nhớ kĩ câu nói này mới được, đừng quên”
Tần Phương Dương ngẩn người một chút, nói: “Đã nhận chỉ giáo."
....
Tả Tiểu Đa rời phòng làm việc của hiệu trưởng, đi thẳng đến phòng trọng lực. Vừa mới đi vào, thầy giáo trông coi phòng trọng lực đã ngăn cản hắn: "Chờ chút”
“Chuyện gì vậy ạ?" Tả Tiểu Đa rất hoang mang, ta đã đối bằng điểm cống hiến rồi, sao còn phải chờ một lúc nữa?
Thời gian của ta thật sự rất quý báu đó, có biết hay không hả?
“Là thế này, giáo viên chủ nhiệm của ngươi thầy Tân đã chuẩn bị cho ngươi trang bị phụ trợ, sau này ngươi cho dù là ở trong phòng trọng lực hay là đang ở bất kỳ chỗ nào, bao gồm ăn cơm, đi ngủ đều phải mang theo những trang bị phụ trợ này, sớm tập thành thói quen đi.”
Dứt lời, thây giáo đã lấy ra một bộ trạng thái phụ trợ đầy đủ.
Trang bị này vốn là do Tần Phương Dương chuẩn bị, nhưng đêm qua Tân Phương Dương bận bịu cả một đêm, buổi sáng lại có rất nhiều chuyện phải xử lý, vì vậy chưa tự mình giải thích rõ được.
Mà thầy Cố phụ trách phòng trọng lực rất sợ làm chậm trễ Tả Tiểu Đa, dứt khoát lấy bản thân mình ra, dùng danh nghĩa Tân Phương Dương đưa cho hẳn.
“Trang bị phụ trợ?"
“Ừ, ta giúp ngươi mặc vào, lúc đầu sẽ có chút vất vả, quen rồi thì không sao”
Thầy Cố này mở tất cả trang bị phụ trợ ra, cổ tay, khuỷu tay, eo, cổ chân, cẳng chân, đùi; Thậm chí còn có đồ phụ trợ rất nhỏ trên ngón tay.
“Ngay cả trên ngón tay cũng có á?” Tả Tiểu Đa hoang mang.
“Ngươi không phải muốn rèn luyện ám khí sao, sự linh hoạt của ngón tay là nhân tố quyết định trong đó!”
Thầy Cố ân cần chỉ bảo: "Đừng xem thường mười mảnh nhỏ trên đầu ngón tay này, chỉ cần ngươi luôn mang theo, quen với sự sự tồn tại của nó, cho dù nhận, phóng ám khí cũng không bị nó ảnh hưởng, như vậy sau này, uy lực ám khí của ngươi cũng có thể nâng lên gấp mười lần!”
“Đã hiểu, cám ơn thầy đã chỉ bảo!"
“Nhớ kỹ, cho dù làm gì... Cho dù ngươi đi đại tiện... Cũng không được lấy xuống”
“Vâng... Nhưng món đồ chơi này phải mang bao. lâu?”
“Mang đến lúc quen thuộc thì thôi, mang tới lúc hoạt động thành thạo và không khác lúc bình thường nhiều thì có thể đổi sang thứ nặng hơn”
Thầy Cố nguýt một cái, nói: “Chỉ căn ngươi chưa đột phá Anh Biến thì vẫn cứ mang theo”
“Vâng.”
“Nhưng cũng không cần làm chuyện ngu ngốc, lúc đối chiến sống chết vẫn phải tháo ra. Đúng rồi, sau khi mang một khoảng thời gian cũng phải tháo ra để thích ứng một chút với trạng thái bản thân lúc trước, ví dụ như tốc độ, còn có sức mạnh vân vân, hiểu không?”
Thầy Cố nói: "Tuyệt đối đừng giống như một tên ngu đần nào đó, cứ mang theo, kết quả lúc chiến đấu vừa vọt lên, bởi vì không khống chế được tốc độ bản thân đã vọt thẳng vào mũi đao của kẻ địch.