'Đương nhiên, vậy cũng đã rất đáng gờm.
“Cơ sở hố trí tình thế của ta là đến từ một vị Thiên Vận Tà Quân...”
Tả Tiểu Đa hắng giọng một cái, nói: “Người này. đã từng bày binh bố trận hòng liên kết bản thân với số mệnh của một nửa Đại lục... Nhưng hẳn cuối cùng bị phản phệ.”
“Rất nhiều kỳ văn dị sự Vọng Khí bên trong hoặc nhiều hoặc ít đều đề cập đến chuyện này, như một trường hợp điển hình của sự thất bại trong việc bố trí tình thế số mệnh, cảnh báo người đời sau. Ta rất tò mò với chuyện này, đã tập hợp một chút, sửa đổi một chút... Sau đó từ trong đó có được trận pháp này... Hơn nữa, địa thế Thành Phượng Hoàng cũng thật sự thích hợp, không dùng thì có hơi phí của giời”
Hà Viên Nguyệt cười miễn cưỡng.
“Tiểu quỷ này ngươi thật sự tốn bao công sức, tập. hợp hết mức các manh mối thích hợp liên quan đến tình thế trận địa này, cuối cùng lại xuất hiện... Nhìn khắp khu vực Trung Nguyên, bản Thuật Vọng Khí này chỉ sợ không có ai thu thập đến mức toàn diện so với 1a... Nhưng Thuật Vọng Khí, khó học khó tỉnh thông, càng khó thay đổi thực tiễn, sau này gặp được tri thức thích hợp, vẫn phải chăm chỉ học tập, hiểu không?”
“Vâng”
Tả Tiểu Đa đồng ý rất là ngoan ngoãn.
“Riêng về tri thức Thuật Vọng Khí, với trình độ ngươi có thể dựa vào sức một người xây dựng tình thế này mà nói, ta đã không còn thứ gì có thể dạy ngươi được nữa rồi, sau này nhiều nhất cũng là cũng nhau thảo luận”
Hà Viên Nguyệt rất vui mừng, giống như buông xuống tầng tầng trách nhiệm trên người.
“Ừ, sau này ta có cái gì không hiểu, bất cứ lúc nào cũng sẽ đến xin bà Hà chỉ bảo”
“Con đường tu hành võ giả giống như đi ngược dòng nước, tuyệt đối không thể kiêu ngạo tự mãn, việc tu luyện của ngươi, còn phải cố gắng về phương diện ám khí không được buông lỏng; Nếu có khả năng.. đừng từ bỏ những phương diện khác.”
Hà Viên Nguyệt nhắc nhở: “Nếu từ đầu đến cuối có thể kề vai sát cánh mới là tốt nhất”
“Đúng vậy, ngươi bây giờ thiên phú đã hiện ra, mặc kệ sau này vượt long môn sau này hay là kinh cức lộ đều nhất định phải nghiền ép bản thân đến mức độ lớn nhất rồi mới đi đối mặt lần nữa! Biết chưa? Dù cho thời gian đột phá cấp độ so với người khác chậm hơn rất nhiều, muộn hơn rất nhiều, nhưng nhất định phải xây dựng nền móng cơ sở vững chắc, đừng tính toán được mất nhất thời!"
“Hiểu ạ”
“Nếu không có chuyện gì nữa, ngươi quay về tu luyện đi.”
Hà Viên Nguyệt ân cần, nói: “Tiểu Đa, ngươi thật sự đã tiếp nhận rất nhiều trọng trách trên người ta, ta rất vui.”
Tả Tiểu Đa do dự một chút, nói: “Còn có một việc, ta không biết có nên nói hay không”
“Chuyện gì?” Hà Viên Nguyệt hỏi một cách thờ ơ.
“Chính là liên quan tới thầy giáo Tần Phương Dương.”
Tả Tiểu Đa nhỏ giọng, bắt đầu tố cáo: “Ta phát hiện gần đây thầy Tân rất bất thường”
“Bất thường? Bất thường chỗ nào? Sao lại bất thường!"
“Ta phát hiện bây giờ thầy Tân giảng dạy học sinh, lúc nào cũng chọn lựa kĩ thuật củi cháy lửa truyền... Sức mạnh tinh thần của hắn lúc đang dạy dỗ học sinh sẽ phơi bày trạng thái cháy hừng hực..."
Tả Tiểu Đa nhìn Hà Viên Nguyệt có chút thấp thỏm, nói: "Nhưng ta lại không có cách nào khuyên bảo.
Hà Viên Nguyệt khi nghe đến bốn chữ 'củi cháy. lửa truyền' này, cơ thể ngồi trên xe lăn lập tức dựng thẳng, ánh mắt trở nên bắt đầu ác liệt, nhưng sau khi nghe xong, ánh mắt càng biến áo chập chờn.
Khuôn mặt để lộ ra sự thương tâm và đau lòng không nói ra được.
"Ta biết rồi.”
Hà Viên Nguyệt phất tay một cái, nhầm mắt lại, cả người đều dựa vào trên ghế dựa xe lăn, ra hiệu Tả Tiểu Đa đi ra ngoài.
Tả Tiểu Đa nhẹ nhà hàng rời đi.
Hà Viên Nguyệt nằm trên xe lăn, bất động mãi, chỉ có nước mắt không hề có một tiếng động đang yên lặng chảy xuống.
Phương Dương.
Ngươi đây là... muốn làm gì?
Nàng yên lặng chảy nước mắt, gần như nức nở không hề có một tiếng động, vô cùng đau lòng, nhưng không thể phú nhận.
Cảm giác thỏa mãn trong lòng tự nhiên mà sinh ra, còn có cảm giác ngọt ngào lại tràn đầy ở trong lòng.
Rất lâu sau, nàng lau khô mắt và mặt một cách cẩn thận, nhấn nút bấm.
Lam Thư đi vào.
“Mở cuộc họp”
Hà Viên Nguyệt nhẹ giọng nói: “Triệu tập Lý Trường Giang, Hồ Nhược Vân, La Liệt, Khổng Tử Phương, Mạnh Đức Kỳ, và... Tân Phương Dương, còn có..."
Liên tục chỉ định hơn hai mươi cái tên.
Hiệu trưởng, Phó Hiệu Trưởng, Giáo viên chủ nhiệm lớp và một vài thầy cô giáo trường võ đang giảng dạy khá nổi bật, dẫn dắt Tân Phương Dương vào không để lại dấu vết.
"Vâng, lúc nào ạ?”
“Chiều nay”
“Thời gian là ba giờ chiều”
Hà Viên Nguyệt nói.
“Vâng”
Sau đó, Lam Thư do dự một chút, nói: “Tần Phương Dương muốn gặp ngươi, ngươi...”
“Hả?”
Hà Viên Nguyệt nói: “Cho hẳn vào đi”
Lúc Tân Phương Dương đi vào phòng làm của Hà Viên Nguyệt, nhìn thấy Hà Viên Nguyệt cầm một quyển sách, mang kính viễn thị, đang đọc sách yên bình điềm tĩnh, nến thơm có tác dụng an thần trên bàn đang chậm rãi bốc cháy, trong không khí, tràn ngập Tinh Hồn Nguyên Khí và mùi Thanh Tâm Thảo.
Dễ nhận ra Hà Viên Nguyệt đang bồi bổ cơ thể.
Trong lòng Tăn Phương Dương thoáng thở phào.
nhẹ nhõm, nói một cách tôn kính: “Cựu hiệu trưởng, ta đến rồi.”
“Ừ, Phương Dương”
Hà Viên Nguyệt dặt sách xuống, mang kính viễn thị, vẻ mặt hiền lành nhìn Tân Phương Dương giống như đang nhìn hậu bối của mình: “Tìm ta có việc gì sao?”
“Ừ, đúng là có chút việc. Đêm qua, Mộng Thiên Nguyệt và Ninh Tùy Phong đến tìm ta”
“Hai người bọn họ tìm tới ngươi? Có việc gì?” Tâm trạng Hà Viên Nguyệt kinh ngạc, sắc mặt hơi biến đổi.
Tần Phương Dương nói: “Nói chung là vì chuyện của Thẩm Ngọc Thư mà tới... Hai nhà Mộng Thị và Ninh Thị dựa vào chuyện Thẩm Ngọc Thư và ta trở. mặt mà thân phận tu giả đỉnh cao của ta... Cho nên hai nhà này chắc chắn là muốn kết thân với ta, rồi kết hợp lại tiêu diệt cả nhà Thẩm gia còn có người hai nhà khác đang tham gia treo giải thưởng để giết ta... Gióng trống khua chiêng rầm rộ tặng cho ta 98 cái đầu người...”