“Ngươi dám!"
Phương Nhất Nặc giận đến méo cả giọng.
Phương Nhất Nặc chợt cảm thấy ngày càng không ổn, dường như càn khôn điên đảo hết cả rồi.
Rõ ràng ông đây bắt cóc con tin, muốn để cho mình được an toàn hơn, tăng thêm khả năng sống sót. Nhưng chắng những hắn không có cách nào, còn bị thẳng nhóc này dùng chiêu tự sát uy hiếp lại, bắt cái tên bắt cóc như mình đi mua đồ ăn, mua bánh bao cho người bị bắt cóc là hắn.
Ðcm đúng là không có thiên lý!
“Ta nói lại lăn nữa, ta muốn ăn bánh bao!"
Tả Tiểu Đa ôm bụng: “Ta muốn nhân đậu phụ hành lá, đừng lấy loại to 250 gam, ta muốn loại nhỏ 75 gam một cái ấy. Hành phải là kiểu rau xanh không chất bảo quản, đậu là loại đậu hũ tương chứ không phải đậu hũ cao”
Phương Nhất Nặc tức muốn bốc khói: "Đói chết ngươi luôn đi!”
“Ngươi còn không đi mua là ta tuyệt thực luôn bây giờ, chết đói thì thôi!”
Tả Tiểu Đa tỏ vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục: "Thà tuyệt thực mà chết chứ không thể nhịn một bữa!"
Phương Nhất Nặc ôm ngực thở hổn hển, cảm thấy mình sắp tức nổ cả phối luôn rồi
Rốt cuộc mình bắt phải cái thứ gì không biết nữa?
Tả Tiểu Đa đảo mắt nói: “Nếu ngươi không bỏ được mặt mũi thì có thể lựa chọn thả ta ra, ta tự đi mua bánh bao... Ta có thể thề với trời sẽ không vạch trần ngươi, thế nào?”
“Không được”
Phương Nhất Nặc không cần suy nghĩ, từ chối thẳng thừng.
Đùa chứ, ngươi mà đi ra khỏi đây rồi, muốn nói gì ai quản được ngươi?
Còn thề với trời chứ?
Cái đậu xanh, trời bên này có bảo vệ được người Vu Minh như ta hả?
Vậy chẳng bằng ta đi tự thú cho xong...
“Thế làm sao giờ? Ngươi nhốt ta ở đây cũng. chẳng có vấn đề gì, nhưng chẳng lẽ ngươi cứ ở lỳ mãi tày à. Ta không muốn một ông già như ngươi ngày nào cũng nhìn ta chằm chằm đâu."
Tả Tiểu Đa nói: "Không, không chỉ nhìn ta chằm chằm thôi đâu, còn phải tiếp xúc gần giữ với ta nữa. Vì ngươi còn phải không ngừng mang ta trốn khỏi truy nã cơ mà. Ta nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi bắt ta coi như gặp rắc rối to rồi, ngươi phiền to rồi!"
Phương Nhất Nặc tâm phiền ý loạn, nói: “Ngươi câm miệng đi!"
Sau hắn lại không biết mình chọc phải rắc rối chứ?
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, bảy tám đạo thần niệm của cường giả Hóa Vân đã qua lại như dệt cửi trên cả bầu trời thành Phượng Hoàng.
Trên ba mươi đạo thần niệm của Anh Biến trải ra khắp nơi như dệt võng.
“Không ngờ thằng nhóc này lại có sức ảnh hưởnglớn như vậy?”
Trong lòng Phương Nhất Nặc vừa sợ hãi vừa khốn đốn.
Bởi vì hắn còn nhận ra rằng, lực lượng thần niệm của cao thủ Hóa Vân thuộc thế lực Vu Minh cũng đang ráo riết tìm kiếm.
Có thể khẳng định như vậy vì lực lượng thần niệm này hẳn rất quen thuộc, chính là lực lượng thần niệm của Tinh Sứ.
Sự phát hiện này khiến Phương Nhất Nặc cảng không dám ló đầu ra.
'Vừa nãy, hắn chạy tới cạnh cửa thử cảm ứng một chút, phát hiện trạng thái lo lắng của mọi người ngày càng mạnh hơn, có một đạo thần niệm Hóa Vân lật tung mọi ngóc ngách tử đông sang tây từ nam sang bắc, lần tìm từng tấc đất
Cả bầu trời thành Phượng Hoàng, vô số cao thủ bay tới bay lui, dò toàn bộ phương hướng không góc chết.
Thần niệm hùng hồn như vô số cánh chuồn bay lên từ khoảng thấp trước cơn mưa rào mùa hạ, đếm không xuể kể không xiết
“Ôi mẹ ơi...”
Sau khi Phương Nhất Nặc nhận ra hiện thực, hẳn nhịn không được than một câu.
“Ông đây chọc phải tổ ong vò vẽ gì đây trời?”
Đang định quay đầu hỏi, lại thấy có gì đó sai sai Tả Tiểu Đa đã lặng lẽ nhích qua đây từ lúc nào không biết.
Một dao thọc vào lưng hắn!
Ban đầu Phương Nhất Nặc còn không để ý, lấy tu vi nông cạn chỉ mới bước vào Tiên Thiên của Tả Tiểu Đa, dù có để hắn đánh thoải mái thì cũng không phá vỡ nổi nguyên năng hộ thân của cường giả Hóa Vân.
Nhưng ngay sau đó chợt cảm nhận được sau lưng đau nhức, vội vàng xoay người lại, đè Tả Tiểu Đa xuống đất, vẻ dữ tợn mắng: “Đờ mờ thẳng oắt này, ông đây không giết ngươi nên ngươi to gan, sỉ tâm vọng tưởng muốn giết ngược ta à?"
Tả Tiểu Đa bị hẳn bóp cổ đè xuống đất, vẻ mặt thấy chết không sờn: "Tả gia ta cứ đánh đấy! Ngươi làm sao nào? Ngươi dám giết ta à? Ra tay đi!”
Phương Nhất Nặc chợt ngẩn người ra.
Chết mọe, ông đây đíu dám!
Nhìn con kiến hôi đang bị mình bóp cổ, Phương Nhất Nặc không khỏi cảm thấy lòng đây bi ai
Ôi cái vẹo gì đây không biết nữa? Mình thận trọng cả đời, bảo toàn mạng sống là ưu tiên hàng đầu, sao lại cứ gặp phải chuyện kỳ lạ thế này chứ?
Người khác có thể giết ta nhưng ta lại không thể giết hắn?
Xu cà na luôn!
“Oắt con, ngươi dùng binh khí gì thế? Suýt nữa thì phá tan linh khí hộ thân của ta...”
Phương Nhất Nặc hừ một tiếng, bèn tìm kiếm.
Tả Tiểu Đa ra sức giấy dụa, mắng to: “Đồ khốn, ngươi dám động vào phi đao của ta thì không chỉ có ta không tha cho ngươi mà còn đại nhân vật khác đang chờ ngươi đấy!"
Thứ hắn dùng để đánh lén lần này chính là Long Huyết phi đao của chú Nam,
Tả Tiểu Đa đã suy nghĩ kỹ càng vì sao phải dùng đến Long Huyết phi đao.
Thứ nhất, lần trước dùng Long Huyết phi đao, một nhát đầu đâm xuyên tay của cường giả Anh Biến, mà nhát thứ hai cũng khiến đối phương tàn phế.
Mặc dù người kia là cường giả Hóa Vân, trình độ thực lực hơn xa so với tu giả Anh Biến, nhưng ngộ nhỡ có thể dùng một đao đâm xuyên lưng gã trước mặt thì sao?
Không chỉ có thể phá giải được nguy cơ ngay tức khắc mà riêng lợi ích của việc Long Huyết phi đao được ăn một bữa no nê cũng đủ để mình tu luyện đến cảnh giới cao hơn cả Đan Nguyên cảnh rồi.
Thứ hai, đổi phương đa nghỉ sợ chết đến mức này, còn thêm thân phận cường giả Hóa Vân, chắc cũng là một tay uyên bác lõi đời. Long Huyết phi đao trong tay mình rõ ràng là rất nổi tiếng, thầy Tân cũng biết đến lai lịch của phi đao này nhưng lại không nỏi ra miệng, trước nay vẫn luôn giữ bí mật giúp mình...
Vậy có phải người này cũng biết Long Huyết phi đao không?
Nếu có biết thì có khả năng rất lớn sẽ thả mình đi vì kiêng dè chú Nam, ít nhất cũng càng không dám động tới mình.
Lui thêm một vạn bước mà nói, thì dù mình không giết chết được đối phương, đối phương cũng không biết Long Huyết phi đao, nhưng phi đao bị đối phương cho là bảo bối cướp đi cũng không phải chuyện xấu.