“Long Vũ Sinh, ngươi tìm một chỗ xử lý cho Tú Nhi một chút... Dù sao thì các ngươi sớm muộn gì cũng phải thẳng thắn thành thật gặp nhau thôi... Không phải vội” Lý Thành Long đau đến mức run lẩy bẩy nhưng lại vẫn có thể trêu ghẹo người khác.
Ban đầu Vạn Lý Tú quả thực là định để Long Vũ Sinh giúp mình xử lý vết thương, nhưng nghe những lời trêu ghẹo như này, Vạn Lý Tú lập tức xấu hổ muốn chết, nói gì cũng không để Long Vũ Sinh giúp mình xử lý vết thương nữa...
Cuối cùng, rốt cuộc là nàng tự đi tìm một chỗ kín, vừa hít hà chịu đau, vừa tự mình xử lý vết thương, vừa lẩm bẩm chửi mắng Lý Thành Long với Long Vũ Sinh.
“Cái đồ miệng thối nhà ngươi!” Long Vũ Sinh với Tả Tiểu Đa cùng tức giận mắng Lý Thành Long.
Nhưng đáy lòng Tả Tiểu Đa lại cảm thấy kỳ lạ, Tân Phương Dương đi đâu rồi?
Theo lý mà nói, hắn phải nên ở xung quanh trông coi người được chọn đầu tiên chứ, không có lý gì mà thời gian qua lâu như vậy rồi mà còn chưa gặp được... Bây giờ xảy ra sự việc lớn như vậy, vẫn không hề thấy bóng dáng đâu, điều này rất là không phải.
Lý Thành Long cầm phi tiêu nhìn tới nhìn lui, sắc mặt âm trầm.
“Đây là phi tiêu của Mộc Vân Phong... Lý Thành Long nổi giận mắng: “Cái đồ vô liêm sỉ này!”
“Là hän? Có thể xác định sao?”
Đối với kết luận của Lý Thành Long Tả Tiểu Đa tỏ ra rất thất vọng, là cái kiểu vô cùng thất vọng.
Nếu thật sự là phi tiêu của Mộc Vân Phong, vậy thì chuyện này liền liên quan đến thế lực của Vu Minh!
Nếu là như vậy, đám người Đằng Hạo tiến vào cục Tinh Thuẫn dường như đã là chuyện chắc như đỉnh đóng cột, vậy thì mình giữ lại mấy cái tờ giấy kia còn có tác dụng gì chứ?
Tả Tiểu Đa buồn phiền đến chết đi sống lại, không dễ dàng gì mới tìm được tài nguyên trường kì thỏa đáng như vậy...
Haizzz, không biết mấy người kia đến bao giờ mới được thả ra nữa!
“Tạm thời chắc sẽ không có chuyện gì đâu.” Vết thương ở sau lưng Tả Tiểu Đa cực kì nghiêm trọng, máu chảy ồ ạt không ngừng, Lý Trường Minh đã giúp hắn xử lý vết thương một lúc lâu rồi; nhưng băng gạc cũng đã thấm đẫm máu đến vài cuộn rồi mới có thể miễn cưỡng cầm máu.
Tả Tiểu Đa nhìn sắc mặt của tất cả mọi người cuối cùng cũng yên tâm. “Hắc khí che đậy ở trên đỉnh đầu cuối cùng cũng tan đi...”
“Nhưng biến cố lần này, vì sao lại không thể nhìn ra từ trước chứ? Ngày hôm qua nhìn thấy chỉ thấy ngạc nhiên chứ không có nguy hiểm, lẽ nào đây chính là hữu kinh vô hiểm? Vậy thì phạm trù của hữu kinh vô hiểm này, về sau có vẻ như còn muốn khuếch trương ra nữa chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng thì chính là hữu kinh vô hiểm?”
“Còn có thể giải thích như vậy sao?” Tả Tiểu Đa đối với việc này là nghĩ mãi không ra, vô cùng khó hiểu. “Lễ nào là cơ duyên phù hợp, tạm thời nổi ý, nhưng mà cũng không phải...”
Tả Tiểu Đa cau mày ngờ vực mãi không thôi.
Lúc này. Tầng cao nhất của tòa văn phòng của trường Nhị Trung.
Tưởng Trường Bân cung kính đứng ở ngoài cửa: “Cô giáo nghỉ ngơi xong rồi sao? Ta tới rồi. Ta là Tưởng Trường Bân”
Cửa mở.
Hà Viên Nguyệt có chút tức giận: “Sao lại muộn như vậy, không phải nói ngươi đến sớm một chút sao?”
Tưởng Trường Bân khiêm tốn khom người xuống, mặt mũi cười tràn đầy vẻ hối lỗi, đỡ Hà Viên Nguyệt ngồi xuống, lau mồ hôi, bày ra vẻ mặt nịnh nọt nói: “Thưa cô... Ta tạm thời ra ngoài xử lý chút chuyện nên đến muộn, mong cô thông cảm.”
Hà Viên Nguyệt thở dài, lườm hắn một cái.
Làm giáo viên của Tưởng Trường Bân, Hà Viên Nguyệt có thể hiểu rõ tính cách của cậu học sinh này, tiểu tử này chắc chắn là sợ quấy rầy mình nghỉ ngơi nên cố ý tới muộn đây mà.
“Cô cho gọi em là có chuyện gì không?” Tưởng Trường Bân cần mẫn bóp vai, xoa huyệt thái dương cho Hà Viên Nguyệt, kỹ năng già dặn, cường độ nặng nhẹ vừa phải,
hiển nhiên là rất có kinh nghiệm.
“Cô giáo người thử một chút, ta vừa học được thủ pháp xoa bóp này, như thế nào?”
“Bân Nhi à, ngươi có lòng rồi.” Hà Viên Nguyệt than thở một tiếng. Tưởng Trường Bân làm cục trưởng Cục Tinh Thuẫn, vậy mà chuyên môn lại đi học xoa bóp...
Dụng ý là vì sao, có thể vừa nghĩ là biết.
Một câu khen ngợi, khóe mắt Tưởng Trường Bân đã đỏ lên nói: “Đây đều là chuyện nên làm mà, ta chỉ hận là làm cho người quá ít thôi.”
“Ngươi đã làm rất tốt rồi.”
Hà Viên Nguyệt nhắm mắt lại nói: “Ta rất vui vẻ an tâm”
“Hôm nay gọi ngươi tới, quả thực là có một chuyện lớn... một chuyện rất trọng đại, người liên quan vô cùng nhạy cảm, ta do dự cả mấy ngày trời, đến bây giờ còn chưa nghĩ kĩ, có nên nói cho ngươi hay không? Phải nói với ngươi như thế nào đây..?”
“Người cứ việc nói thẳng ra đi ạ”
Tưởng Trường Bân nín thở theo bản năng.
Da đầu Tưởng Trường Bân có chút tê rần.
Có thể khiến cho Hà Viên Nguyệt cảm thấy đây là chuyện vô cùng trọng đại, có thể khiến cho Hà Viên Nguyệt do dự lâu như vậy, cảm thấy nhân vật rất nhạy cảm... Tưởng Trường Bân theo bản năng cảm giác được sóng lớn cuồn cuộn.
Hà Viên Nguyệt trầm ngâm, trên mặt hiện rõ vẻ do dự không chắc.
Mái tóc trắng của nàng đang bay phấp phới, đây là biểu hiện lúc nàng đang rơi vào trạng thái đắn đo suy nghĩ.
Nàng cau chặt mày, ánh mắt ngưng trọng khác thường.
Cùng với thời gian nàng do dự càng ngày càng lâu, trong lòng cục trưởng Tưởng cũng càng ngày càng nặng nề, nhưng hắn lại biết rất rõ, mấy năm gần đây, những chuyện có thể khiến cho lão hiệu trưởng thận trọng đắn đo suy nghĩ như vậy, đã không còn nhiều rồi!
Như hôm nay, nàng gọi điện thoại đến trước, để mình bí mật đến đây một mình.
Sau khi đến đây rồi, lại vẫn còn đang do dự, cân nhắc dùng từ mở lời như thế nào, vậy thì chuyện này nhất định là to lớn động trời!
Vậy thì những người vì chuyện này mà bị liên lụy đến, sợ rằng cũng là từ trước đến nay vô cùng quan trọng.
Cùng với Hà Viên Nguyệt không ngừng trầm ngâm, Tưởng Trường Bân dường như ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, thậm chí da đầu sáng loáng kia vì lo âu mà đổ ra một tầng mồ hôi lạnh.
Thậm chí là tim cũng đập càng ngày càng nhanh, nhưng lại vẫn cứ khống chế không cả dám hít thở mạnh, chỉ sợ làm gián đoạn suy nghĩ của Hà Viên Nguyệt.
Rốt cuộc là... sự việc trọng đại như thế nào đây!