Mục lục
Khuynh Đảo Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ bên này đến bên kia, cũng đãy năm km đường..

Lam Thư giống như khiêu vũ mà cứ thế đi qua như vậy sao?

Lúc đề ra suy nghĩ này, trong lòng Tả Tiểu Đa thực sự không chắc chắn, nói cái gì mà một đêm sẽ hoàn thành xong, đó chỉ là tình trạng lạc quan nhất mà thôi, đến chín phần là không thể hoàn thành được.

Nguyên nhân rất đơn giản, chính là công trình này thực sự quá lớn!

Chí ít thì trong nhận thức của Tả Tiểu Đa, thì đó chính là dời núi lấp biển!

Nhưng hắn lại không nói rõ ra, chỉ sợ nói rõ ra đây là công trình to lớn thế nào, khiến cho sự hăng hái tích cực của mọi người biến mất, hẳn dự định đi được bước nào hay bước đó, xem xem có thể làm được đến đâu.

Nhưng bây giờ xem ra... Chuyện ở trong mắt mình là khó như lên trời, là việc khó mà hoàn thành được, ở trong tay Tân Phương Dương với Lam Thư, không thể nói là quá dễ dàng, nhưng thực sự cũng là... không khó một chút nào đâu!

Sau khi Tân Phương Dương bịt lấp nước sông, cũng bắt đầu bắt tay vào dời núi, cách làm của hẳn càng cẩn thận, biến núi đá thành từng khối từng khối, trong quá trình vận chuyển lần lượt gia cố nâng cao. khe núi, nâng cao địa thế hai bên bờ sông lên một bậc.

Lam Thư cũng hoạt động không ngừng, chuyển tảng đá ở bên này sang phía đối diện.

Hai mắt Tả Tiểu Đa nhìn không ngừng— hai người này đi tới đi lui dời núi, thế mà không tạo ra ảnh hưởng quá lớn với thảm thực vật vốn có ở trên núi, bất kể là đất cát hay là cây cỏ, tất cả đều ở trạng thái toàn vẹn mà bị chuyển đi.

Rất nhiều tảng đá hợp thành núi lớn, trong tay hai người chính là từng khối từng khối hoàn chỉnh, từng tảng đá vuông vần, ừm, dù sao nhìn tư thế của hai người kia nhẹ nhàng thoải mái như vậy, nói là từng miếng đậu phụ thì cũng gần giống nhau thôi.

Đỉnh núi với độ cao gần 200m, tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được nhìn xuống dưới.

Một lúc lâu sau, trong khoảnh khắc Lam Thư với Tân Phương Dương cùng dời hai tảng đá tương đối lớn đối diện nhau lên...

Ầm ầm!

Nước ở trong hồ Thiên Châu, cuối cùng bắt đầu hiện ra lỗ hổng từ bên này thế nước cuồn cuộn chảy như thác xuống dưới!

Khoảnh khắc này, rõ ràng Tả Tiểu Đa nhìn thấy hai người đồng loạt quay đầu lại nhìn.

“Không thành công! Vẫn chưa đủ!"

Tả Tiểu Đa vội vàng kêu lên: “Hai ngày nay mưa to như trút nước, nước hồ tích trữ nhiều hơn rất nhiều so với ngày thường; ranh giới này cần tính toán mực nước so với ngày thường, thế nào cũng phải hạ độ cao xuống bảy tám mết nữa”

Độ cao bảy tám mét nữa?

Tần Phương Dương với Lam đưa mắt nhìn nhau, vậy thì cũng là dáng vẻ một người di chuyển một khối đá, đáng cái gì?

Cùng với tảng đá cuối cùng được chuyển đi, nước trong hồ Thiên Châu, tràn xuống cuồn cuộn mãnh liệt, hợp dòng với nước sông Văn Thủy, nước sông Văn Thủy vốn dĩ đã tích trữ đến độ cao tương đối rồi, bị tràn vào như vậy, ngay lập tức nghịch hướng đẩy ngược, bắt đầu chảy ngược trở về.

“Việc phải làm bây giờ là tiếp tục nâng cao bờ sông lên, không ngờ rằng nước sông lại tích trữ đến vị trí cao như thế... ngộ nhỡ nếu như vỡ đê từ bên này, bên còn lại nhất định cũng sẽ gặp tai ương.”

Tân Phương Dương sờ cằm nhìn một lúc, bắt đầu từ trên núi gần đấy bắt đầu chuyển xuống dưới.

“Cố gắng hết sức xóa hết sạch sẽ dấu vết của con người, khiến tất cả việc làm của chúng ta dù có khả năng bị người khác phát hiện ra thì cũng muộn, đương nhiên, để cho người khác điều tra không phát hiện ra được gì là lý tưởng nhất” dựa theo nguyên tắc thập toàn hoàn mỹ, Tả Tiếu Đa vẫn nên nhắc nhở một câu.

“Không vấn đề gì.”

Lam Thư với Tân Phương Dương cùng đồng ý, hai người lại bắt đầu bận rộn lần nữa.

Giống như là đã qua hai tiếng đồng hồ; hai người toàn thân mồ hôi nhễ nhại thẳng lưng lên, thở hổn hển.

Mặc dù hai người đã là tu vi Đại Tông Sư, nhưng liên tục di chuyển dời núi lấp biển làm lâu như vậy, hơn nữa còn phải luôn luôn cẩn thận, chú ý khắp nơi, chỉ sợ tay chân vụng về làm cho đê sông bị sạt lở, nói không mệt thuần túy là gạt người, mà so với mệt người thì còn phải nhọc lòng nữa, hai người bỏ ra tâm lực còn nhiều hơn so với thể lực, không kém tiêu hao ở trận đại chiến một chút nào.

Nhưng hiệu quả vô cùng rõ ràng, trực tiếp chính là hiệu quả nhanh chóng, liếc qua là thấy ngay.

Cùng với nước hồ ở bên này không ngừng chảy xuống như thác, quả nhiên sông Văn Thủy nghịch hướng chảy về đúng như lời nói của Tả Tiểu Đa, nước sông cuồn cuộn nghìn trùng chảy đi, mà lại là cảm giác đương nhiên là như vậy, không gặp một chút cản trở nào.

“Công trình bên này hoàn thành rồi!"

Tả Tiểu Đa nói: "Tiếp theo, chúng ta xuôi theo sông Văn Thủy, đi về hướng Tây, dọc đường nhìn xem có thể xử lý được chuyện gì thì xử lý luôn.”

“Được”

Tân Phương Dương với Lam Thư ngoài miệng đồng ý như vậy, trong lòng lại có kích động muốn lật mặt khinh bỉ.

Tính nết địa chủ của tên tiểu tử này thật sự là vô. cùng độc ác.

Vừa mới làm công việc nặng nhọc như vậy xong, thế mà đến một câu nghỉ ngơi một chút đi cũng không có...

Ra sức bóc lột sức lao động của người khác.

Tả Tiểu Đa hiển nhiên là không biết tiếng lòng của hai người này, nếu như biết được chắc chân sẽ hắn sẽ hét to oan uống: Hai người các ngươi người này so với người kia biểu hiện còn thoải mái nhẹ nhàng hơn, ta còn tưởng rằng các ngươi không biết mệt là gì.

Dọc đường hai người chạy nhanh, lần này, đơn thuần là lấy bước chân của Tả Tiểu Đa làm chủ, hắn chạy nhanh bao nhiêu, Tân Phương Dương với Lam Thư theo gấp bấy nhiêu, dù cho cả đường Tả Tiểu Đa điên cuồng xông lên, mệt đến mức không nói được lời nào, cũng không có cách nào vứt bỏ lại hai người này dù chỉ nửa bước.

Cứ như vậy chạy ra đầy bảy tám mươi dặm, lúc này mới nhìn thấy cảnh nước sông thế nước hai chiều từ đông sang tây va đập vào nhau, có điều, nước sông từ nguồn phía tây rõ ràng đã yếu đi rất nhiều, xem ra hồ Linh Châu phía tây cũng đã bắt đầu có hiệu quả rồi.

Thời gian không ngừng trôi đi, nước sông ở phía đông đần ăn cũng hiện ra tình thế không tốn công, gặp nước sông phía Tây một đường chảy ngược lại.

Thời tới cản không kịp, dễ như trở bàn tay!

“Rất giống hai quân đang đối đầu.... một bên thế lớn, một bên thế sụt, dần dần phát triển thành thế nghiền ép”

Trong mắt của Tân Phương Dương, hiện ra vẻ mặt hoài niệm ung dung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK