Rõ ràng đây là biểu hiện của người thân nhất sắp xây ra tai họa!
Nhưng người thân nhất của hẳn đều đang ở đây!
Vậy... Còn ai nữa chứ?
Suy nghĩ của Tả Tiểu Đa vào lúc này đã đạt đến cực điểm, lập tức liệt kê người khác ra để chọn: Hồ Nhược Vân, Tân Phương Dương, Hà Viên Nguyệt!
Trong ba người đó nhất định phải có một người sắp xảy ra chuyện, chuyện rất lớn.
Mà người Tả Tiểu Niệm thân nhất ngoài người nhà ra chỉ có thể là... Mục Yên Yên!
Nhưng nếu bọn họ xảy ra chuyện cùng một lúc... Với tu vi của Hồ Nhược Vân thì rõ rằng còn lâu mới đạt đến tình cảnh xui xẻo cùng với Mục Yên Yên, vậy chỉ còn lại một người!
Tần Phương Dương!
Chỉ mất một giây để Tả Tiểu Đa tính ra.
“Là hai người thầy Tân và Mục sư phụ sắp xảy ra chuyện!"
Tả Tiểu Đa quay đầu nhìn Tả Tiểu Niệm: “Không phải là ngươi đã thông báo với Mục sư phụ rồi sao? Bạch Hổ Sát phía đông nam đến, sao còn xảy ra việc. được?”
Tả Tiểu Niệm hoảng loạn: "Đã thông báo rồi mà, thật sự đã thông báo rồi. Ta có thể nghe thấy giọng nói lúc đó của sư phụ đột nhiên thay đối thành đau lòng hoảng hốt, loại lúng ta lúng túng đó là thật, nhất định. là có phần nào đó hiểu ra, sao lại...”
“Không đúng!"
Tả Tiểu Đa lập tức gọi điện thoại cho Tân Phương Dương, số máy đã gọi đi nhưng trạng thái hiện tại là không có tín hiệu.
Tả Tiểu Niệm cũng lập tức gọi điện cho Mục Yên 'Yên, nhưng bất luận là điện thoại mới hay điện thoại lúc đầu, đều không thể gọi được.
“Ta ra ngoài xem thử.”
“Đứng lại, không được!"
Tả Tiếu Đa thét lớn một tiếng: “Tình hình bây giờ là hai người bọn họ đều gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, nguy hiểm đến cả hai người bọn họ còn không đối phó nổi thì với tu vi của ngươi đi đến đấy chỉ có nộp mạng, sẽ không có bất cứ giúp đỡ gì!”
Hãn sốt ruột đi qua đi lại ở trong phòng giống như một con thú đang bị bao vây: “Sao lại như vậy, sao đột nhiên lại bùng nổ nguy hiểm như vậy? Đây là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra...”
“Trước đấy hoàn toàn không có dấu hiệu nào, hôm qua ta vừa cùng thầy Tân tách ra, cho dù là chuyện đột ngột xảy ra thì ta cũng phải nhìn thấy một chút manh mối chứ... Sao lại hoàn toàn không nhìn thấy được thế này?"
“Bây giờ còn những ai... Có tu vi cao hơn Mục sư: phụ và thầy Tân thật nhiều đây, còn ai ở thành Phượng Hoàng nữa?”
“Như vậy thì việc duy nhất có thể làm vào lúc này, chỉ có cầu viện thôi!”
Tả Tiểu Đa giống như con kiến bò trên chảo nóng, vội vàng gọi cho Hà Viên Nguyệt.
Cao thủ lúc này có thể nghĩ đến và có thể giúp đỡ. chỉ có Lam Thư người bên cạnh Hà Viên Nguyệt kia thôi.
“Bà Hà, Lam Thư có ở đó không?”
Giọng nói của Tả Tiểu Đa gấp rút đến cực điểm.
“Nàng không có ở đây, đã ra ngoài làm chút việc. với Tần Phương Dương rồi.”
Hà Viên Nguyệt vừa nghe thấy giọng điệu của Tả Tiểu Đa không ổn, lập tức trả lời, hơn nữa còn nhanh chóng đưa ra thông tin kỹ cảng tỉ mỉ hơn.
“Không ổn rồi!"
Lam Thư lại ở cùng Tân Phương Dương, vậy diện thoại của nàng ấy nhất định là không gọi được rồi.
Hà Viên Nguyệt vội vã hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Tình hình lúc này rất không ổn, không, phải nói là cực kỳ nguy hiểm..."
Tả Tiểu Đa nói: “Bọn họ đi làm việc gì vậy?”
Bên này, Hà Viên Nguyệt lập tức kinh ngạc đứng thẳng người: “Bọn họ đi làm việc gì... Ngươi không biết sao?"
“Ta phải biết sao?” Tả Tiểu Đa cũng kinh ngạc.
“Hôm nay không có ai tìm ngươi xem tướng và vọng khí sao?" giọng nói của Hà Viên Nguyệt cũng thay đổi theo.
“Không có!”
Tả Tiểu Đa lo lắng nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao lại trở thành như vậy chứ?”
“Ngươi không biết có chuyện gì thì tại sao lại gọi điện thoại cho ta?”
“Còn phải nói sao, lúc nấy ta nhìn thấy dáng vẻ của chị Niệm Niệm, đột nhiên khí đen tăng vọt đến đỉnh... Điềm là người thân nhất có tử kiếp sắp đổ lên người... Vì vậy...”
Bên này, điện thoại trong tay Hà Viên Nguyệt bị ngắt, im lặng ngã trên mặt đất: “Hỏng rồi...”
Hà Viên Nguyệt giấy giụa, muốn đứng dậy nhưng hự một tiếng lại ngã nhào trên đất, nước mắt chảy dài.
'Mất hết rồi...”
...
"Nếu như Lam Thự, thầy Tần, Mục sư phụ và mọi người cùng nhau làm một chuyện, còn cùng lúc gặp phải nguy hiểm đến tính mạng..."
Sắc mặt Tả Tiểu Đa nghiêm trọng đến cực điểm: “Vậy thì thành Phượng Hoàng, còn có ai... Có thể giúp đỡ được đây? Không còn ai nữa rồi..."
Sắc mặt Tả Tiểu Niệm phờ phạc, ánh mắt lo sợ: “Vậy phải làm sao đây?”
Tả Tiểu Đa nắm chặt tóc: “Nhưng mà lúc này, không biết được gì cả... Nguy hiểm nhất là không có người nào có thể nhờ được hết...”
Lần đầu tiên Tả Tiểu Đa cảm nhận được cảm. giác bất lực đến cùng cực, trước kia, mặc dù lúc gặp. phải thiếu nữ Vu Minh đến tập kích thì vẫn còn Tả Tiểu Niệm cứu giúp.
Dù cho đối diện với vụ ám sát của Mộc Vân Phong vẫn có Tăn Phương Dương giúp đỡ, còn lúc này, kẻ địch lớn mạnh đột nhiên đến thật sự rất bất lực!
“Người giúp đỡ...”
Ánh mắt Tả Trường Lộ ngưng động, hít một hơi thật dài: “Có!"
“Có sao?”
Hai chị em cùng lúc quay đầu nhìn Tả Trường Lộ, ánh mắt đầy vẻ khó tin.
Tả Trường Lộ không nói chuyện, bước vài bước đến phòng sách viết ra một tờ giấy nhắn: “Tiểu Niệm, tốc độ của ngươi nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất đi tìm chú Ngô rèn sắt kia của ngươi... Đưa giấy nhắn này. cho hắn, bảo hắn ngay lập tức đi cứu trợ!"
“Chú Ngô? Hắn...”
“Đúng, chính là hẳn. Nhanh đi đi!”
“Dạ!"
Tả Tiểu Niệm không thể chậm trễ cầm lấy tờ giấy. nhắn, vù vũ lập tức hóa thành ánh sáng trắng lạnh lẽo, xuyên qua cửa sổ.
Mặc dù Tả Tiểu Niệm không biết chú Ngô mà cha nói có tác dụng gì, có ích hay không, nhưng vào lúc này cũng chỉ có thể còn nước còn tát, cố gắng lăn cuối cùng!
“Đưa tờ giấy này rồi thì lập tức về nhà!"
Tả Tiểu Đa chạy nhanh đến cửa sổ hét lớn: “Nơi đấy không phải là nơi ngươi có thể đi!”
Tiếng gió bên ngoài cửa sổ rít gào, mưa nhỏ lất phất rơi xuống, giữa trời và đất ẩm ướt một mảng, không biết Tả Tiểu Niệm có nghe hay không nhưng đã đi rất xa rồi.
Ở một nơi xa xa đã bắt đầu rung động, dường như. có cao thủ đã bắt đầu chiếu đấu..
“Cha... chú Ngô... có thể giúp được không?”
Tả Tiểu Đa nhìn mưa bụi lất phất bên ngoài cửa sổ, ánh mắt tập trung, có chút lo lắng nói.