Mục lục
Khuynh Đảo Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Mộng Trầm Thiên thoáng thả lỏng một chút, nhưng không biết tại sao vẫn cảm thấy trong lòng nặng nề, lòng dạ không thoải mái.

Bên kia Ninh Tùy Phong cũng đã bớt lo lẳng, vuốt râu mỉm cười.

Mộng Trầm Thiên do dự: “Nếu muốn phá bố cục phong thủy này, thì phải phá như thế nào?”

“Bố cục này đã đạt đến cảnh giới bố cục phong thủy hoàn hảo, muốn cưỡng ép phá hỏng bố cục này tuy không phải là tuyệt đối không thể, nhưng thật sự quá khó khăn.”

Một Vọng Khí Sĩ xem ra đã hơn 50 tuổi nói: "Trong này có chứa hai tầng vấn đề khó khăn một nội một ngoại. Dưới cái nhìn của ta là cố ý, nghỉ thức đảo ngược này, hoặc là đang thử phá hỏng trận địa phong thuỷ của các ngươi, cũng là bắt tay phá giải từ phía ngoài ta đã đề cập đến”

“Chỉ tiếc uổng công vô ích, khó có thể toại nguyện được”

Mộng Trầm Thiên vội vàng hỏi: “Kính xin đại sư cho lời nhận xét, điểm mấu chốt trong đó như thế nào, rồi phải làm như thế nào để phòng bị với chuyện chưa xảy ra?”

Vị Vọng Khí Sĩ này do dự một lúc,

Nói: "Biện pháp trực tiếp nhất chính là... cố gắng loại bỏ các ngọn núi lớn ở bất kì phía nào. Như vậy, trận địa phong thuỷ thiên nhiên của Thành Phượng Hoàng nhất định sẽ phá vỡ, tất cả những gì liên quan đến số mệnh đều sẽ theo lỗ hổng chảy ra, hai nhà các ngươi đang ở trong phạm vi Thành Phượng Hoàng dĩ nhiên cũng sẽ không ngoại lệ”

“Nhưng không người nào dám làm như vậy. Bởi vì số mệnh mấy triệu người ở nơi đây đều liên quan đến trong đó, mặc kệ ai làm như vậy chắc chắn đều nhận lấy phản phệ cực đoan nhất. Nhất định không ai có thể chịu đựng phản phệ số mệnh một cách cực đoan mấy triệu người thậm chí đời đời kiếp kiếp ở nơi đây.”

“Cho nên người phá hỏng bố cục cùng lắm cũng chỉ là đánh bóng sạt mép bàn, bỏ đi từng hướng dòng nước đi, nói đến hoàn toàn phá hoại cách cục, căn bản là không làm được, hoặc là đây mới là nguyên nhân căn bản mà bố cục phong thủy không chịu bất cứ ảnh hưởng gì”

Mộng Tiầm Thiên chậm rãi gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị nhìn xa xăm, cuối cùng mới dịu lại, nói:

“Đại sư lúc nãy nhắc tới hai phương pháp trong ngoài, cho dù phương pháp bên ngoài không thể phá hỏng nhưng nếu phá hỏng từ bên trong thì sao?"

“Phá hoại từ bên trong cũng không thể; phương pháp phá hoại từ bên trong chính là dỡ bỏ toàn bộ tòa nhà trụ sở chính tập đoàn Mộng Thị rồi phá dỡ phần mộ tổ tiên dòng họ Ninh Thị... Hai bên còn phải tiến hành đồng thời”

“Nhưng loại phương pháp này... Thậm chí so với phá hoại từ bên ngoài càng khó hơn, không chỉ bản thân các ngươi sẽ không cho phép mà tuyệt đại đa số người dân ở Thành Phượng Hoàng cũng sẽ không cho phép”

“Mức độ như vậy khó có thể thực hiện, e rắng cho dù là Vua Trung Nguyên tự mình đến dỡ bỏ... Cũng không dỡ bỏ được. Việc này tin rằng Mộng công tử hiểu rõ hơn so với bất kì ai khác.”

Vị Vọng Khí Sĩ kia cười gượng một tiếng, nói: “Cho nên, đây là một bố cục phong thủy không ai có thế phá hoại, cho dù từ bên trong hay từ bên ngoài, tất cả đều ngoài tầm với, nhất định tay trắng trở về.”

Mộng Trầm Thiên trong miệng lẩm bẩm nói: “Bố cục phong thủy không ai có thể phá hoại...

Cuối cùng thở phào một hơi, nói: “Cảm ơn các vị đã chỉ ra sai lãm, các vị nếu khắng định không có vấn đề gì khác, vậy chúng ta đến trụ sở chính uống trà, sau đó còn có lễ mọn dâng lên, kính xin... chớ ghét bỏ.”

“Mộng thiếu quá khách sáo”

Mọi người tới tấp cười nói cảm ơn, mỗi người đều mặt mày hớn hở.

Thấy nhân viên bảo vệ dẫn các Vọng Khí Sĩ xuống, Mộng Trăm Thiên kéo Ninh Tùy Phong lại: "Bác Ninh?”

"Hả?"

“Ta vẫn cảm thấy có chút bất an, nếu đã có người làm chuyện lớn như vậy rồi lại dẫn đến một kết quả vô dụng? Đổi lại thành ngươi và ta cũng sẽ không cam lòng?”

“Cho nên ta đoán, trong này có sự kì lạ khác. Nếu không thể làm rõ, trước sau ta cũng không yên lòng.. Ngươi xem..."

Mộng Tiầm Thiên thấp giọng nói: "Có nên mời lão Hồng mù lòa xuống núi, đến xem thử hay không?”

Ninh Tùy Phong cau mày cân nhắc một lúc, nhẹ giọng nói: “Trầm Thiên, ngươi... Có phải đang lo lãng chuyện không đâu không?”

Mộng Trầm Thiên hít một hơi, nói: “Tóm lại là chủ yếu liên quan đến hai nhà ngươi và ta, khó có thể yên tâm!"

Ninh Tùy Phong cười nói: “Bố cục phong thủy hai nhà chúng ta nếu đã không bị phá hoại thì đó chính là chuyện tốt vô cùng to lớn. Còn có cái gì có thể không yên lòng?"

Mộng Trầm Thiên nhìn một Ninh Tùy Phong hơi có chút ngạc nhiên nhưng trong lòng thì không còn gì để nói: Không nên thương lượng với hẳn, cân nhắc triệt để không phải từ một phía...

Mim cười nói: “Nếu bác Ninh đã nói như vậy thì ta yên tâm”

Ninh Tùy Phong cười to mà đi.

Xoay người, vẫn nụ cười như cũ, đáy mắt, vẻ mặt lạnh lẽo, thầm nghĩ: Muốn một hơi nuốt toàn bộ? Dạ dày của Mộng Thị ngươi cũng thật sự lớn quá rồi đó!

Trong lòng lập tức nghĩ đến: "Mộng Trầm Thiên thật ra nói cũng không sai, hao phí vào một chuyện lớn như vậy mà chỉ mất công vô ích? Đổi lại thành bất cứ người nào cũng sẽ không cam tâm, nếu đổi lại thành chính lão phu, vậy càng không cam lòng. Trong này chắc chắn có gì kỳ lạ”

“Xem ra còn phải tìm lão Hồng mù lòa một cách xem lại phần mộ tổ tiên”

“Nhưng tập đoàn Mộng Thị này, rốt cuộc là ai quyết định đây? Mấy lần tập trung giao thiệp qua lại sao cứ cảm thấy quyền lực của Mộng Trầm Thiên hình như hoàn toàn không kém Mộng Thiên Nguyệt?”

Ninh Tùy Phong cười ha ha đi vào trụ sở chính tập đoàn Mộng Thị: "Mộng huynh, lần này chúng ta lo lắng chuyện không đâu, không có gì to tát, bố cục phong thủy hai nhà vô cùng kiên cố, bình yên vô sự rất tốt” Mộng Thiên Nguyệt đang tự rót tự uống một cách thong thả,vênh váo, nghe vậy bèn quay đầu: “Ninh huynh vất vả rồi”

...

Gần như là chân trước chân sau, lại có một đám người bay vọt lên bầu trời.

Nhìn khí thế xung quanh Thành Phượng Hoàng.

“Những Vọng Khí Sĩ kia ở Thành Phượng Hoàng đều bị Mộng Thị và Ninh Thị mời đến. Xem ra, hai nhà này vẫn rất quan tâm đến vận mệnh của bản thân”

“Ù, Cát Lão, ngươi đến đây nhìn đi, nhìn dòng nước êm dịu bỗng nhiên bị ảnh hưởng nên chảy vẽ phía Tây, hoặc là nói, đối với Phượng mạch, có thật sự ảnh hưởng hay không?"

Nhóm người này sau đó gần như tất cả mọi người đều bị mây mù che khuôn mặt, chỉ có vị "Cát lão” này, lại bởi vì muốn nhìn tình hình nên lộ rõ khuôn mặt, tóc hoa râm, tỉnh thần khỏe mạnh.

Lúc này, hắn đang nhìn chăm chú tình hình núi sông phía dưới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK