Tả Tiểu Đa nhìn mặt của Lý Thành Long cùng đám người kia, vận xui vậy mà vẫn đang không ngừng tập hợp lại.
Dưới đáy lòng đột nhiên dao động, chân mày càng cau chặt hơn. Lễ nào ba tên này không phải là nguồn gốc của vận xui sao? Vậy chẳng lẽ... còn có nguy hiểm khác sao?
Nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh!
Vừa nghĩ đến đây, đột nhiên Tả Tiểu Đa ngẩng đầu cười đắc ý nói: “Thầy Tần, chuyện này để chúng ta tự giải quyết.”
Sau đó trực tiếp sải bước về trước ba bước: “Nếu các ngươi đã hạ quyết tâm vậy thì đừng nhiều lời nữa, muốn ăn không nói suông lấy đi lợi nhuận của chúng ta, tuyệt đối không có chuyện đó, dùng thực lực để nói chuyện đi. Đến đây đánh với ta một trận, nếu như các ngươi thẳng thì tất cả các lợi nhuận ở đây toàn bộ đều cho các ngươi mang đi, còn nếu như các ngươi thua thì cũng đừng trách chúng ta keo kiệt. Đến đây đi, ngươi tên Đằng Hạo đúng không? Đến đây để Tả gia thử sức với ngươi một chút nào!”
Đăng Hạo bị một câu gọi thầy Tần kia làm cho tinh thần bất định.
Gần đây có thầy giáo?
Chẳng phải đã nói là không có hay sao?
Sắc mặt không nhịn được để lộ ra vẻ nghiêm trọng: “Ngươi?”
“Chính là ta!”
Tả Tiểu Đa nâng thanh đại đao của mình lên, rất dũng mãnh.
“Chỉ dựa vào cái rìu này của ngươi...”
“Hừ, đây là cây đao của ông!” Tả Tiểu Đa tức giận!
Trực tiếp sải bước về trước, một rìu nện xuống: “Cướp đồ chính là cướp đồ, đánh nhau chính là đánh nhau, ngươi uy hiếp đe dọa không dứt để làm cái gì! Ngươi tôn trọng nghề nghiệp của mình một chút đi được không? Ngươi, là một tên cướp, không phải làm việc bằng miệng!”
Đăng Hạo khầu chân một cái, thanh đao trên mặt đất kia đã trở lại trong tay, cứng rắn chặn đứng không hề né tránh, hai thanh đao chạm vào nhau lập tức phát ra tiếng leng keng vang dội, cười ha ha: “Nếu ta đã nể mặt nhưng ngươi không muốn, vậy thì ta đây sẽ cho ngươi biết như thế nào gọi là võ giả Tiên Thiên.”
Trong lòng có hơi âm thầm dao động: đao của tên nhóc này nặng như vậy?!
“Nói nhiều quá!” Tả Tiểu Đa xoay mình, cái rìu to... Ờm, cây đao to lại một lần nữa mạnh mẽ chém xuống.
Ngay từ đầu Đăng Hạo đã đạt đến cấp Tiên Thiên, cấp độ sức mạnh mạnh hơn Tả Tiểu Đa rất nhiều, lại không hề khoa trương, Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy tức ngực, bị phản lực của chấn động kia dội vàom bay xa ba trượng, cả người bay ra ngoài.
Long Vũ Sinh cùng mọi người muốn đến giúp đỡ.
Tả Tiểu Đa hét lớn: “Mặc kệ ta đi, các ngươi chú ý xung quanh, vẫn còn nguy hiểm khác đang đến.”
Trong lúc nói, hắn lại vút lên trời cao, người mang theo đao đột nhiên ở giữa không trung chém ra tia sáng nóng rực!
Nếu không dùng Diêm Vương Chân Kinh, sẽ không có bất cứ cơ hội thắng nào! Lúc này, hắn giống như một vầng thái dương, đột nhiên từ trời rơi xuống!
Người còn chưa rơi xuống mà hơi nóng sôi sục đã bao phủ toàn thân Đằng Hạo, hơi nóng ảnh hưởng đến xung quanh, đến cả không khí cũng bị đốt cháy, hô hấp trở nên khó khăn!!
Đăng Hạo kinh sợ trong lòng, không suy nghĩ gì mà hét lên, dùng hết sức để tấn công, nghiêm ngặt phản công!
Lại là một tiếng nổ vang dội, Tả Tiểu Đa bị phản công cả người trực tiếp bay thẳng mười trượng lên không trung, cùng với tiếng ụa, phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng Đằng Hạo cũng không thể chịu nổi, mặc dù cấp độ tu vi và sức mạnh của hắn đều vượt xa Tả Tiểu Đa, trận đối đầu này bề ngoài thì hắn vẫn chiếm hoàn toàn lợi thế, thậm chí đến cả chân cũng không hề thay đổi vị trí đánh bay Tả Tiểu Đa, nhưng đao của Tả Tiểu Đa thật sự quá nặng!
Đao của Đăng Hạo chỉ nặng ba bốn ký, nhưng đao của Tả Tiểu Đa lại nặng hơn một trăm năm mươi ký!
Lại nhảy lên cao chém xuống, từ trên cao nhìn xuống thì sức mạnh càng thêm uy mãnh.
Càng nguy hiểm hơn là với sự giao nhau của hai thanh đao, luồng sức mạnh nóng rực kia với cách thức tập trung chưa từng có xuyên qua thân đao, trực tiếp thâm nhập vào trong kinh mạch của Đằng Hạo!
Đăng Hạo không ngại sự thay đổi này chỉ cảm thấy ngũ quan đều như đang bị thiêu đốt, giống như bên trong cơ thể đột nhiên bị một ngọn lửa hừng hực xâm phạm, bốc cháy điên cuồng.
Trong cơn hốt hoảng, hắn chỉ cảm thấy trước mắt mình đen kịt, sức mạnh vốn dĩ mạnh mẽ tràn đầy bên trong cơ thể gần như biến mất chỉ trong nháy mắt, hắn hét lớn một tiếng sau đó đột nhiên rơi xuống từ trên cao, quần áo khắp người đều bị sức nóng tỏa ra trên bề mặt cơ thể hơ cho nứt nẻ, tóc tai cũng đều lộ ra tình trạng xoăn quắn!
Tiếp sau đó, Đằng Hạo giống với Tả Tiểu Đa, phun ra một ngụm máu tươi, tuy nhiên đến cả máu được phun ra khỏi miệng này cũng hừng hừng hơi nóng!
Lại còn có một chút màu đen xám ở bên trong.
Sau đó nhìn thấy da thịt khắp người Đằng Hạo lộ ra bên ngoài, từng vết bỏng rộp lên giống như bong bóng của mưa xuân rơi xuống mặt nước, từng vết từng vết nối liền nhau.
Hai thanh niên còn lại bị dọa cho một trận, vội vàng chạy sang xem xét tình trạng của Đằng Hạo.
Mà Tả Tiểu Đa đang ở trên không trung cũng không hề lơ là, trực tiếp nâng đao lên, hơi nóng toàn thân sôi sục, Đại Nhật Diêm Vương của Diêm Vương Chân Kinh đã vận hành đến cực điểm, điên cuồng chém xuống một lần nữa: “Con mẹ nó, dám cướp. lợi ích của lão tử, không thèm nghe ngóng thăm dò thử xem rốt cuộc ác bá số một thành Phượng Hoàng này là ai!”
Hai thanh niên gầm lên giận dữ một tiếng, đồng thời rút ra binh khí để chống đỡ, càng cố gắng giữ nguyên lực lượng ngang nhau bảo vệ đan điền nội tạng!
Tu vi của hai người họ với Đăng Hạo xấp xỉ bằng nhau, đều là cấp Tiên Thiên, còn tu vi của đám người Tả Tiểu Đa, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng có thể nhìn thấu, mặc dù tình trạng thảm cảnh trước mắt có Đằng Hạo, nhưng bọn họ tự tin, Tả Tiểu Đa chỉ là có chỗ vận dụng công pháp rất đặc thù, mà Đằng Hạo đối với chuyện này cũng không hề có chuẩn bị, lúc này mới bị Tả Tiểu Đa thừa dịp tận dụng sơ hở, lúc này hai người ở phe mình phối hợp với nhau, càng bảo vệ được đan điền nội tạng trước thời hạn, như vậy làm sao cũng không sợ tấn công của Tả Tiểu Đa nữa!