...
Bên kia, Tôn Bái Tương vác theo hành lý bước ra khỏi nhà, tâm trạng còn hơi trập trùng.
Mỗi lần rời nhà đều không biết đời này còn có thể quay lại hay không.
Nước mắt của mẹ già khiến lòng Tôn Bái Tương cũng nặng nề hắn.
Còn đang buồn bã, đã thấy Tân Phương Dương đến trước mặt mình, không khỏi biến sắc.
“Gì đấy? Sao các ngươi lại đến đây?”
“Trước khi ngươi về đơn vị đúng lúc có chuyện cần ngươi giúp ấy mà, ngươi là sự trợ giúp tốt nhất cho việc này, không có lựa chọn thứ hai. Đi nào, theo ta làm một trận”
“Làm một trận...”
'Tôn Bái Tương cạn lời...
Hắn nhận ra mình ở thành Phượng Hoàng còn chẳng an toàn bằng ở Nhật Nguyệt Quan, vết thương lần trước mới lành mà bên này đã vội đến ngay rồi, lại còn muốn làm một trận?
Lần trước bị thương mình cũng không may mắn được như Tân Phương Dương, đã bị thương còn đột phá được, dưỡng thương mãi đến giờ, đã qua cả ngày về đơn vị rồi.
Bất đắc dĩ phải gửi thư cho tiền tuyến xin nghỉ phép thêm, vốn đã phạm phải điều cấm kỵ rồi, nhưng lần này bên tiền tuyến lại dễ nói chuyện bất ngờ, trực tiếp cho nghỉ thêm bảy ngày.
Nhưng dù nghỉ thêm bảy ngày thì hơn nửa thời n đó vẫn tiêu hao vào an dưỡng cả. Giở sắp đến hạn, may mà vết thương đã ổn định rồi, Tôn Bái Tương gói ghém hành lý xong, đang định khởi hành thì... lại bị túm đi xung quân à?
Các ngươi túm thuận tay phết nhờ?
Sự trợ giúp tốt nhất, không có lựa chọn thứ hai là cái vẹo gì? Nói thẳng ra thiếu bia đỡ đạn là xong!
Tôn Bái Tương tỏ vẻ khổ sở: “Lần này... sẽ không bị thương chứ? Nếu còn bị thương lần nữa, chắc ta phải giải ngũ mất... Ta là đặc công mà, cái đậu má sao các ngươi cứ coi ta như cơ động thích dùng thì dùng vậy trời...”
Tôn Bái Tương có chức vụ đặc biệt, chịu sự quản lý của đội đặc công tiền tuyến. Khi mà thương thế của bản thân chưa lành hẳn thì không dám quay về đơn vị
Bởi vì chức năng đặc thù của đội đặc công, chuyện thương tích của một người có thể liên lụy cả đội chết trận không phải chuyện lạ gì.
Tân Phương Dương cười khan: “Cũng chỉ còn một chuyện cuối cùng thôi mà, thật sự không phải ngươi thì không được”
“Đừng nói lời không may mắn như thế”
Tôn Bái Tương vội ngắt lời: “Mau lên, làm xong ta còn đi. Cái kiểu một lần cuối cùng, chỉ có một lần, không có ta thì không được... vân vân gì đó thì thôi đừng nói nữa. Dù gì ngươi cũng từng đi linh, đừng có dài dòng với ta..."
Tần Phương Dương cười ha hả, không hề phản bác.
“Lần trước cũng nói thế, xong ông đây suýt thì chết ở chỗ này. Ông chết ở Nhật Nguyệt Quan còn kiếm được cái danh liệt sĩ, chết ở đây có được cái vẹo gì đâu?”
Tôn Bái Tương lườm một cái.
“Đừng dài dòng nữa, đi thôi, chuyện hôm nay đơn giản lắm”
“Méo tin nhé!”
“Nè, thế có giúp không?”
"Giúp!"
“Thế thì đi nhanh lên! Ngươi cằn nhằn lắm thế, sao mà làm lính được?”
- Tôn Bái Tương bỏ hành lý tùy thân vào trong nhẫn không gian, đáp: “Xong việc mà còn sống chắc ta đi sang bên kia luôn thôi, chẳng dám quay về nữa."
"Đi!"
“Đi!"
Mấy người vươn mình nhảy lên, thoáng cái đã bước vào trong mây.
Bên kia.
Mục Yên Yên và Tả Tiểu Niệm dẫn theo Cô Lạc Nhạn đi dạo khắp các địa điểm tham quan ở thành Phượng Hoàng, đúng là đi thưởng thức cảnh quan thật.
Mà phần lớn vệ sĩ của Cô Lạc Nhạc đều đi phía trước và sau ba người.
“Trong khoảng thời gian này, thành Phượng, Hoàng có thể nói là cực kỳ hỗn loạn, cao thủ Vu Minh ùn ùn kéo đến, không cẩn thận là xảy ra chuyện ngay”
Đây là nguyên văn lời Mục Yên Yên.
Mà phát ngôn đậm chất giang hồ này cũng khiến đoàn vệ sĩ của Cô Lạc Nhạn bỗng căng thắng hẳn lên.
Đáy lòng cùng bày tỏ sự bất mãn với Mục Yên Yên: Đã là thời điểm nguy hiểm như thế, sao ngươi còn đề nghị ra ngoài chơi hả?
Ở lại phủ Tổng Đốc mấy ngày thì chết ai?
Nhưng có vẻ Cô Lạc Nhận rất có hứng thú với chuyến đi này, đồng ý ngay và luôn, rõ ràng nằm ngoài dự đoán của mọi người, không hề phù hợp với tính cách bình thường của nàng.
Dù mọi người đều bất đắc đĩ nhưng cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành cố gắng gia tăng công tác bảo vệ.
Cao thủ đều đi theo.
Mục Yên Yên phía trước, Tả Tiểu Niệm và Cô Lạc Nhạn đẳng sau. Cô Lạc Nhạn và Tả Tiểu Niệm đều đeo mạng che mặt bằng lụa trắng, y sam trắng thuần như tuyết, một người tựa băng sơn vạn trượng, một người như trăng sáng trên cao.
Chỉ khí chất này thôi cũng đủ khiến người ta chùn bước.
Thật sự... quá lạnh!
Dù băng sơn mỹ nhân có đẹp đẽ nhường nào thì cũng chẳng ai lại gần được, chưa kịp đến gần đã chết rét rồi.
"Phía trước là cao ốc tập đoàn Mộng Thị, vốn là kiến trúc tiêu biểu của thành Phượng Hoàng... Chỉ tiếc bây giờ tòa cao ốc này đã nghiêng đến gần 45 độ rồi, sụp đổ là chuyện không thể tránh khỏi."
Mục Yên Yên nhìn cao ốc tập đoàn Mộng Thị, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Mộng Trầm Ngư, chuyện đã đến nước này mà ngươi không có gì muốn nói hay sao?
Trên bầu trời phía bên kia.
Ánh dương chiếu rọi khắp nơi, một đám người đứng trên tầng mây nhìn xuống phía dưới.
Cao Văn Thành và Vương Thế Vũ đang chậm rãi giảng giải, chỉ điểm giang sơn, nhiệt tình hăng hái, phân tích lợi hại.
“Ở bên này, ở bên kia...”
Những người khác ở đây đều không hiểu nhiều về Vọng Khí Thuật nhưng lại mỉm cười tỏ ra rất là hiểu biết, gật đầu lia lịa, biểu thị đồng tình.
"....Chỉ cần xây dựng tế đàn Thiên Hỏa..."
Cao Văn Thành vẫn thao thao bất tuyệt giới thiệu răng tế đàn Thiên Hỏa được xây dựng sẽ tạo thành ích lợi thế nào đối với Phượng Mạch.
Mà ngay lúc này...
Ở nơi xa.
Một tiếng kiếm reo réo rất như truyền đến từ viễn cổ, trong nháy mắt đã hấp dẫn tinh thần của tất cả mọi người.
Một đạo kiếm quang chợt phóng lên cao.
Lập tức che lấp cả vùng trời.
Ngay sau đó, một ngọn kiếm sơn chọc trời đột nhiên hình thành từ trên không trung, hơn mười vạn đạo kiếm quang xếp hàng ngay ngắn.
Kiếm quang phát ra một âm thanh sắc bén chói tai, hướng về một bên cao ốc tổng bộ của tập đoàn Mộng Thị, thế như chẻ tre, cả ngọn kiếm sơn đùng một cái đập vào cao ốc hùng vĩ.
Cốt thép vững chắc đã đạt đến hạn mức chịu đựng bắt đầu vang lên tiếng đứt gãy... Góc nghiêng của cao ốc tổng bộ cao mấy trăm trượng ngày càng lớn hơn.
Càng lúc càng lệch đi