Kết quả cuối cùng cư nhiên không nhìn thấy gì, ồ, không thể nói là không nhìn thấy gì, Tả Tiểu Đa chỉ có thể nhìn thấy một điểm: lục khí thông dũng, sinh cơ bừng bừng.
Nhưng quan điểm này đổi lại là Lam Thư phải hung hăng sửa chữa: “Việc mà người bình thường cũng có thể nhìn thấy, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói à?!”
Khi Tả Tiểu Đa bị Tân Phương Dương xách ra ngoài, Long Vũ Sinh và những người khác giống như được ăn kem trong một ngày nắng nóng vậy, không cần nhắc đến sự sảng khoái đó nữa đâu!
Tả Tiểu Đa hiện tại trực tiếp có một vết sưng lớn.
Còn thảm hại hơn gấp đôi so với cái loại Lý Thành Long bình thường!
Nhìn thấy bộ dạng Tả Tiểu Đa căng phồng như một quả bóng, Long Vũ Sinh và những người khác mặt mày. hớn hở, đều lần lượt đến vây quanh.
“Thầy Tân, người này là ai vậy?”
“Nó tròn tròn, trông dáng vẻ rất hài lòng.”
“Đây mới là sưng thật sự.” “Ha ha ha..." Mấy người đều bật cười hố hố.
Tả Tiểu Đa yếu ớt, ánh mắt hung tợn: “Các ngươi chờ đó, sông núi ắt có tương phùng, giang hồ ắt sẽ gặp lại...”
“Xì, tương phùng cái gì chứ, gặp gì mà gặp, cho dù bọn ta không chờ, ngươi cho rằng ngươi của ngày mai sẽ không đánh chúng ta sao? Ở đời người, tận hưởng vui vẻ trước mắt mới là quan trọng nhất!”
Vạn Lý Tú nhăn nhăn cái mũi lại: “Đã như vậy rồi, ngươi nói xem ta còn sợ ngươi sao?”
Nói rồi thực sự duỗi ngón chân ra, đá một phát vào bờ vai đang sưng tấy của Tả Tiểu Đa, và nói: “Ở đây sưng to quá nè.”
“Oa ~~~ được lắm, ngươi cứ chờ đấy!!!”
Tả Tiểu Đa vô cùng phẫn nộ.
Hôm nay thật sự là rồng cạn nước để cho tôm xưng bá, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh đây mà.
Khoản nợ này, Ta gia ta ghi lại rồi đấy! Quay trở lại lớp học để chữa trị vết thương, khi Tả
Tiểu Đa mở mắt ra, Long Vũ Sinh và những người khác sớm đã bay đi rồi.
Tả Tiểu Đa trở về nhà với vẻ bất mãn không vui, vẫn còn một trận đánh nằm trong dự tính khác đang chờ đợi nữa, bày thế trận chờ quân địch nào.
Tả Trường Lộ, Ngô Vũ Đình và Tả Tiểu Niệm, ba người họ đều ở đó, chăm chú chờ Tả Tiểu Đa trở về nhà.
Một bữa thê thảm với những pha phối hợp đôi và nhóm ba người. Chà, đánh hội đồng.
Đúng giờ trình diễn bắt đầu!
Dù biết mình sai nhưng Tả Tiểu Đa vẫn la hét lên thảm thiết, giả vờ làm dáng vẻ bị đánh đến sống đến chết.
Hoàn thành công việc đánh đập.
“Đánh con là vì hôm nay con làm ra chuyện xấu hổ, đây là việc phải làm, nhưng đánh xong rồi cũng hết chuyện, tiếp theo là chúc mừng cho con, nhân tiện cũng là phần thưởng khen ngợi.”
'Tả Trường Lộ mỉm cười, vỗ vỗ cái bàn: “Nào, người đâu, lên món đi!”
“Tuân lệnh!”
Ngô Vũ Đình và Tả Tiểu Niệm đồng thanh đáp lại, thể hiện đầy đủ địa vị siêu phàm của người đứng đầu gia đình Tả Trường Lộ!
Hai mẹ con như con kiến siêng năng cần mãn dọn hết món này đến món khác, cả một mảng bàn tròn lớn đầy ắp rực rở muôn màu!
“Ăn xong bàn này, trong bếp lại có bàn khác.” Ngô Vũ Đình nói.
“Tuyệt vời!” Tả Tiểu Đa chuẩn bị bắt đầu. “Chờ đã.” Tả Trường Lộ lại vỗ bàn: “ÐĐem rượu lên!” Ngô Vũ Đình trợn tròn mắt: “Cái gì?”
“Khu!” Tả Trường Lộ lập tức đứng lên: “Ta tự mình đi lấy cũng được.”
Khí thế văn chương trôi chảy, sự đẹp trai của Tả Trường Lộ còn trong vòng chưa đầy hai phút!
“Không phải vì giải thưởng của con, không phải vì sự vượt cấp của con, chỉ vì sự trách nhiệm của con ngày hôm nay, cái cúi đầu trước cha mẹ của con trước mọi người ngày hôm nay.”
Tả Trường Lộ xúc động nói: “Con trai à, con đã lớn rồi"
“Điều ta vui nhất hôm nay là con trai của ta đã trưởng thành, thành một người đàn ông đội trời đạp đất, đối mặt với sóng gió!”
“Đây mới là điều đáng chúc mừng nhất trong gia đình chúng ta!”
“Nào, con trai, rót rượu đi, uống với ta.”
Ngô Vũ Đình mỉm cười, đứng một bên rót rượu và gắp đồ ăn cho hai cha con, khuôn mặt tràn đây hạnh phúc, và cả sự hài lòng và vinh quang.
Còn vừa hỏi Tả Tiểu Niệm, “Con trai ta hôm nay có đẹp trai không?”
“Đẹp ngây người!" Tả Tiểu Niệm cười toe toét, đôi mắt nâu sáng lấp lánh.
Nghĩ đến những hành động thầm lặng và liều mình của Tả Tiểu Đa đối với bản thân, nghĩ đến việc đếm ngược trong nhật ký, nghĩ đến những chữ viết tay nhỏ xíu lộn xộn phía sau, Tả Tiểu Niệm nhất thời không khỏi cảm thấy tìm mình như run lên.
Ừm, Cẩu Đát! Rất đẹp.
Buổi tối, Tả Tiểu Đa theo Tả Tiểu Niệm ra ngoài tập luyện như mọi khi, nhưng lần này lại đi xa hơn một chút.
“Hôm nay ở bên phía Vương gia trấn, nửa đêm ta sẽ đi làm nhiệm vụ trực ban, nhân tiện sẽ cùng ngươi luyện ám khí."
“Ok ok.”
Khi Tả Tiểu Đa nghe thấy điều này, vui mừng không nhịn nổi mà nhảy cẵng lên.
Đây chính là nhiệm vụ võ giả cao cấp mới có thể thực hiện, coi như là mở mang tri thức sớm vậy.
“Chà, trực ban ở đây sao?” Tả Tiểu Đa nhìn sườn đồi phía trước chẳng có lấy một ngôi làng hay hàng quán nào, không hiểu gì cả.
Địa giới này thậm chí không có một chút nhân khí, có gì đáng để canh giữ chứ?
“Trong thị trấn gần đó, có một người bị nghi ngờ là thành viên của Vu Minh.”
Tả Tiểu Niệm nhìn ánh đèn dầu sáng rực phía xa, và nói: “Tối nay, sư phụ ta sẽ lại đi thăm dò thử, xem có xác. định được không... Và nơi đây chính là con đường duy nhất để họ chiến đấu sau đó.”
“Nếu như thật là xảy ra chuyện gì đó, sư phụ ta sẽ dụ người đó tới đây để khiêu chiến.”
“Giờ thì hiểu chưa? Sở dĩ nói rằng đây là nơi để canh gác, chính là bởi vì ở đây không có người... trận chiến giữa các võ giả sẽ làm tổn hại rất nhiều đến người thường.”
Tả Tiểu Niệm nói: “Trong thế giới võ giả hiện tại, có một quy luật bất thành văn, đó là... Dù là người Vu Minh hay người Tinh Hồn chúng ta, khi chiến đấu, đều phải tránh xa người thường hết mức có thể.”
“Đây chính là điểm mấu chốt.”
“Giống như lần trước thầy Tân và hiệu trưởng Lý bị tấn công ở khu vực trung tâm thành phố, chính là một chuyện đã giẫm lên điểm mấu chốt này, vì vậy sự việc mới rắc rối lớn như vậy.”
Tả Tiểu Niệm nói: “Tiểu Đa, sau này khi ngươi ra ngoài làm nhiệm vụ, khó tránh khỏi sẽ phải chiến đấu với người khác, lúc đó phải nhớ. Cố gắng hết sức để tránh làm hại người thường. Bởi vì võ giả... dù cho là võ giả của bên mình hay là võ giả của bên Vu Minh, thì hầu hết cha mẹ và các thành viên trong gia đình của họ vẫn là những người bình thường.”