Tên béo nhìn trân trân, vò đầu bứt tai, do dự không quyết, rõ ràng là cái nào cũng muốn xem.
Tả Tiểu Đa thở dài, sờ sờ ngón tay, lấy một tờ giấy ra khỏi túi, bày ra trên mặt bàn, nói: "Bói toán đoán mệnh, kiêng ky nhất là nói suông, không duyên phận không tính, không có ích cũng không tính, chúng ta nói về cái này trước đi”
Tài khoản ngân hàng của Tả Tiểu Đa được viết ngay ngắn trên giấy, ngân hàng mở tài khoản, nội dung cực kỳ kỹ càng, tỉ mỉ.
“Cái này.. Lưu Kiến Trúc rất dễ chịu: "Đại sư, ngươi nói một con số, ta tuyệt đổi không mặc cả, đưa tiền đoán mệnh, rất công bằng.”
Tả Tiểu Đa cau mày: “Bao nhiêu tiền bấy nhiêu chuyện, sao có thể là ta nói một con số? Nghề này quan trọng ở tùy duyên, tùy duyên, ngươi hiểu không?”
Lưu Kiến Trúc trợn tròn mắt: “Hả?”
“Đồ đần!”
Người bên cạnh nhắc nhở: “Chính là ngươi muốn đưa bao nhiêu tiền, tùy ý. Tả đại sư không đưa ra giá nhất định, biết chưa? Một đồng cũng được, một triệu cũng được, xem tâm ý của ngươi. Bao nhiêu tiền bấy nhiêu chuyện, hiếu không?”
Tả Tiểu Đa nhìn người hiểu chuyện kia tán thưởng, nói: "Cũng không phải nói như vậy, tiền tài chỉ là một con đường, chúng ta chỉ điểm sai lăm cho người, cũng không phải đặt lợi ích lên đầu tiên, duyên phận, nhấn mạnh là duyên phận, mọi người đến tìm ta, bản thân cũng đã có duyên rồi”
Người kia cười xòa, liên tục gật đầu: “Đại sư nói phải, duyên phận, chính là duyên phận, chúng ta là người có duyên”
Tâm linh thần hội của Lưu Kiến Trúc ngày càng tăng: “Hiểu rồi, hiểu rồi, hiểu cả rồi”
Nối xong thì lập tức lấy điện thoại ra bắt đầu chuyển khoản.
Tả Tiểu Đa nhìn cũng không thấy động tác của hắn, thật sự tùy hắn chuyển nhiều hay ít.
Ban đầu Lưu Kiến Trúc muốn chuyển mười nghìn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại hơi tiếc, nên chuyển một nghìn, lập tức nói: “Đại sư, chút tâm ý, chẳng bằng lòng tôn kính, mong ngài không ghét bỏ.
Người đàn ông cao gầy phía sau chăm chú nhìn số tiền chuyển khoản của hẳn, không khỏi có chút xem thường, chuyển chút này mà còn muốn xem, keo kiệt quá đi...
Tả Tiểu Đa không quan tâm, tùy tiện nhìn mặt mày của hẳn, nói: "Ngươi cũng không cần xem, bây giờ ngươi gặp nhiều chuyện không thuận lợi nguyên nhân là vì.."
“Mong đại sư chỉ điểm sai lầm”
Lưu Kiến Trúc nghe mà mừng.
“Ngươi đến bên đường, thấy cành liễu bên kia không?” Tả Tiểu Đa nói.
“Thấy rồi, thấy rồi”
“Đi bẻ một nhánh liễu.”
Tên béo đi như bay, sau đó vui mừng khấp khởi cầm cành liễu xanh um quay lại: "Tả đại sư, quay lại rồi. Cành liễu cũng vậy”
“Nhìn xem, xanh không?"
“Phụt..”
Có người ở bên cạnh đã hiểu ra bật cười lên.
Ngay sau đó, sắc mặt Lưu Kiến Trúc thay đổi, ngập ngừng nói: “Đại sư... Cái này...”
“Đặt lên đầu mình rồi lại nhìn, cái gì cũng rõ ràng rồi” Tả Tiểu Đa thờ ơ nói.
Trong phút chốc vẻ mặt Lưu Kiến Trúc biến thành màu đỏ tía.
Không ít người gần bên lộ ra nụ cười, mọi người đều là lão làng, cần gì nói rõ hơn về chuyện thế này chứ!
“Cành liễu này là ngươi cố ý bẻ gãy, thêm vào đó, trên mặt nhiều phân nhánh..."
Tả Tiểu Đa thờ ơ nói: “Tiền của ngươi, người của ngươi, cố gắng của người, đều bị phân nhánh chia nhỏ rồi.. trở về đi."
Sắc mặt Lưu Kiến Trúc tái mét: “Đại sư, ta phải giải quyết thế nào.
Tả Tiểu Đa không nói gì nhìn điện thoại, tin nhắn chuyển khoản đã đến rồi, thờ ơ nói: "Cái này là việc trong nhà, ta có thể nói đã nói rồi, thêm nữa thì ta đành bất lực, tự mình cân nhắc đi”. Đọc thêm các chươ𝑛g mới tại { ТrùmТru yệ𝑛.V𝗡 }
Người đàn ông cao gầy phía sau đã hết kiên nhẫn: “Đi đi, xem xong rồi vẫn không chịu đi, tạ nghĩa có một nghìn thôi mà, chắng lẽ ngươi muốn đại sư giải quyết tất cả mọi chuyện cho ngươi? Tính tình đại sư tốt, chứ nếu là ta, ta đuổi người lâu rồi...Ông đây cho tiền ăn xin còn nhiều hơn số đó!”
Mặt Lưu Kiến Trúc đỏ bừng, dám tức giận mà không dám lên tiếng, iu xìu bước ra khỏi đám người.
Ra khỏi đám người là chuyển thành hung thần ác nghiệt ngay!
“Ta nghi ngươi có vấn đề lâu rồi! Quả nhiên..."
Sau đó lấy điện thoại ra gọi điện: “Gián điệp tư nhân xã sao..."
Tên gầy ngồi trước mặt Tả Tiểu Đa, trên mặt treo nụ cười mỉm chỉ và thái độ tôn kính: “Tả đại sư, Kiều Trung Sơn ta đây có chút quà.”
"Kiều Trung Sơn.”
Tả Tiểu Đa nhìn tướng mạo hắn, nói: “Ngươi muốn hỏi tiền tài?"
Kiều Trung Sơn nói: “Chuẩn ạ. Gần đây có việc buôn bán, có chút không quyết định được cuối cùng làm hay là không làm...”
Tả Tiểu Đa nói: "Không cần nói, tặng ngươi bốn chữ."
“Mong đại sư chỉ điểm”
Tả Tiểu Đa nhằm mắt, nửa năm trên ghế tựa, thờ ơ nói: “Quyết đoán kịp thời!"
Tên gầy hiểu được: "Hiểu rồi! Hiểu rồi! Cảm ơn đại sư chỉ điểm bến mê!”
Lấy điện thoại ra không hề chần chừ chuyển khoản một trăm nghìn: “Sau khi thành công, chắc chăn sẽ lại đến cảm ơn đại sư.”
Cuối cùng Tả Tiểu Đa mở mắt, tán thưởng nói: “Các hạ thật có tâm, ta thấy tài vận của ngươi như nước, nước chảy nhỏ thì dòng sẽ dài lâu, liên tục không ngừng. Người có nhân phẩm tốt, thì hơn phân nửa tài vận sẽ không tệ.”
Tên gầy vui mừng khôn xiết: “Cảm ơn miệng vàng lời ngọc của đại sư”
Sau đó lại chuyển thêm một trăm nghìn rồi mới hào hứng đi
“Người tiếp theo.”
Chỉ xem tướng mạo một cái là được hai ba trăm nghìn, đột nhiên Tả Tiểu Đa cảm thấy con đường phía trước thật lộng lẫy, đường tiền tài đang dần dần rộng mở.
“Tả đại sư” Một người phụ nữ luống tuổi ngồi xuống, vẻ mặt sầu khổ, tuy đồ trên người gọn gàng sạch sẽ, nhưng rõ ràng đã rất cũ rồi.
Một ông lão mặt đầy nếp nhăn đứng bên cạnh này, trông có vẻ là hai vợ chồng.
“Ta cũng không có cách nào mới tìm đến đại sư ngài.."
Trên mặt bà cụ dãi gió dầm sương đầy vẻ không biết phải làm sao cùng tuyệt vọng: “Vốn dĩ ta và ông lão nhà ta cũng là người trong tu hành, nhưng sau khi bị người lập kế phá vỡ riền móng tu luyện thì đời sống thay đổi hoàn toàn”
“Vốn như vậy cũng không sao cả... Đời người là thế, chúng ta đi trên con đường này thì đã đề phòng tình huống này từ lâu rồi, không hối hận con đường tu luyện... Nhưng, đối phương lại cướp con của chúng ta đi.. Chúng ta chỉ có một đứa con gái.. năm đó, mới ba tuổi.”
Trong đôi mắt khô cạn của bà cụ có ánh lệ dần ẩn hiện: “Hơn ba mươi năm trôi qua, chúng ta vẫn luôn tìm kiếm... nhưng từ đầu đến cuối cũng không tìm được chút manh mối nào. Mong đại sư xem giúp cho, chúng ta có còn tìm được con gái của ta không?”