“Hóa ra là như vậy!"
“Hóa ra vẫn luôn do tên nhóc con này lén lút làm nên!"
"Làm lâu như vậy, là do tên nhóc con này vẫn luôn hành động âm thầm...”
Trong lúc nhất thời, Mục Yên Yên hiểu được những chuyện đã qua chỉ tỉnh ngộ một lúc, lại một lần nữa rơi vào trạng thái khó có thể tưởng tượng được.
“Nhưng phải như nào mới có thể khiến cho thi thể này rơi vào ranh giới thối rữa trong khoảng thời gian ngắn như vậy?” Mục Yên Yên tự nói lẩm bẩm.
Tần Phương Dương đột ngột quay đầy, nghiêm tức nói từng chữ từng chữ: “Cô Mục, ta muốn trịnh trọng nhắc nhở ngươi một câu”
“Ngươi nói đi”
“Liên quan đến việc này, ta hy vọng ngươi có thể giữ bí mật.”
Ánh mắt Tân Phương Dương sáng rực, nói: “Đây là ta nhắc nhở ngươi”
Mục Yên yên giống như đã hiểu, nói: “Liên lụy rất lớn?”
Tân Phương Dương hít một hơi thật sâu, nói: “Thứ lỗi ta nói thẳng, người và việc có liên quan đến... Cho dù là toàn bộ Côn Lôn Đạo Môn cũng chưa chắc có thể tiếp nhận được.
Lần này Mục Yên Yên thật sự kinh hãi rồi!
Lượng thông tin của câu nói này đúng là rất lớn.
Nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Tân Phương Dương, Mục Yên Yên cân nhắc rất lâu mới trịnh trọng hành lễ: "Ta sẽ ghi nhớ lời khuyên bảo của thầy Tần, nghiêm túc tuân theo, tuyệt đối không dám vượt qua ranh giới nửa bước”
Tân Phương Dương gật gật đầu, an tâm nhận lễ.
“Việc ta khó hiểu không phải chuyện này, mà là... Hành động rối rằm kia của Tả Tiểu Đa”
Tần Phương Dương cau mày, nói: “Nói về chuyện đấy... Lúc ba người đó muốn đi thì Linh Niệm trực tiếp giết chết, ngược lại ta sẽ không thấy khó hiểu. Thậm chí Tả Tiểu Đa nhảy ra ngăn cản ta cũng không thấy khó hiểu; Cuối cùng vẫn là Linh Niệm ra tay, ta vẫn không khó hiểu”
“Ta chỉ khó hiểu vì sao Tả Tiểu Đa cần phải xem tướng cho ba người sắp chết đấy? Quanh co như vậy để làm gì?"
Tân Phương Dương cau chặt mày: “Chuyện này, thật sự ta có nghĩ như nào cũng không thể hiểu nổi. Từ trước đến giờ Tả Tiểu Đa không phải một người lề mề chậm chạp như vậy, thậm chí lúc đánh nhau hắn còn không thèm mảng người, trực tiếp tiến lên đánh nhau, nguyên tắc luôn luôn không chịu thương lượng.
“Người giống như vậy sao có thể dông dài với ba người sắp chết kia lâu đến thế? Vừa xem tướng vừa ứng nghiệm, hẳn không giống loại người có hứng thú ác độc như kia đâu”
Tân Phương Dương thật sự không hiểu, cũng đúng là nghĩ không ra.
Kỳ thực nào chỉ có hắn, cả Mục Yên Yên cũng đang đau đầu không hiểu.
Lúc đấy đột nhiên Tả Tiểu Đa chạy đến ngăn cản rồi xem tướng cho người ta... Hành động đấy đã khiến hai người vô cùng kính ngạc.
Nói người ta có huyết quang tai ương, sau đó ra tay tạo ra huyết quang tai ương; Nói người ta có nguy hiểm tính mạng, tiếp đó ra tay giết người ta.
Không thể không nói, hành động này thực sự chỉ có một từ "rối" mới có thể diễn tả được.
Ừm, nếu như nhất định phải thêm một từ hình dung khác, có lẽ cũng chỉ có thể thêm từ “hèn” để diễn tả.
Hoàn toàn vô nghĩa!
Trút giận?
Như vậy có thể trút được giận gì chứ?
Trước khi chết chịu đựng thêm hành hạ?
Cũng không có, sau khi nghe mấy câu không có chút ý nghĩ nào như vậy thì rất dứt khoát nhanh nhẹn giết chết, không thấy một chút chăn chừ do dự nào.
“Đối với chuyện này ta cũng không hiếu lắm”
Mục Yên Yên nghĩ rất lâu, thắng thần thừa nhận bản thân không hiểu.
Thầm nghĩ, suy nghĩ của thầy trò các ngươi không giống với người khác lắm.
Tân Phương Dương cau mày nghiên cứu thi thể một lần nữa, sau đó lật hai người cảnh giới Thai Tức lên, dùng kiếm cắt phần thịt ở eo ra.
Tiếp đó nhìn thấy hai mảnh Bạch Ngọc hồ lô nhỏ.
Thật sự là mảnh hồ lô nhỏ, lớn nhất cũng chỉ cỡ hạt hướng dương.
Tần Phương Dương nhìn đến mức đôi mắt nheo lại
Mục Yên Yên không muốn động vào thi thể người khác, nhìn Tân Phương Dương làm cho máu thịt đầm địa như vậy lại càng không muốn nhìn, chỉ đứng ở một nơi xa hỏi: "Có phát hiện mới sao?”
Tân Phương Dương tiện tay lật thi thể kia lại, âm thầm dùng sức mạnh dao động thu lấy hai mảnh hồ lô từ vết thương vừa bị làm cho nát nhừ lúc nấy trong bí mật, thu vào trong tay, thản nhiên nói: “Không có phát hiện nào ngoài dự đoán, hai cảnh giới Thai Tức, một cảnh Đan Nguyên, toàn bộ đều là người của Ninh gia”
“Xem ra những năm nay Ninh gia thật sự đang xuống dốc, thế gia truyền thừa hàng nghìn năm.... suy sụp rồi."
Mục Yên Yên không cảm giác bất thường nào, nói: “Thật ra như vậy mới là chuyện bình thường. Làm ra quá nhiều chuyện không có tính người, chẳng trách khí vận gặp phải phản phệ, đúng là chuyện đương nhiên."
Tân Phương Dương gật gật đầu, nói: “Ta phải vẽ rồi, tạm biệt cô Mục”
Vung tay một cái lập tức bay đi mất.
Đợi đến sau khi hắn đi mất thì Mục Yên Yên mới nhìn sơ qua ba cái xác, đến gần kiểm tra một lúc, đột nhiên phát hiện xác chết mà Tân Phương Dương dùng lực dao động làm vỡ.
Vốn dĩ nàng muốn xem thử tại sao Tân Phương Dương lại phải dao động làm vỡ xác chết, nhưng nghĩ lại thì vẫn không làm.
“Dù sao thì Tân Phương Dương cũng không phải người xấu, chuyện hẳn không muốn ta biết thì ta cũng không căn thiết phải tuy tìm nguồn gốc, giống như hắn nói, ta biết được chuyện không nên biết chưa hẳn là chuyện tốt”
Cơ thể xinh đẹp của Mục Yên Yên bay lên, cũng nhẹ nhàng bay đi.
Ninh gia.
Khi Ninh Tùy Phong về đến nhà đã là quá nửa đêm nhưng hắn vẫn gọi điện thoại cho người thi hành nhiệm vụ, có điều dù gọi thế nào cũng không thể gọi được.
Sau vài lần như vậy, dần dần hắn cảm thấy sự tình bất thường.
“Bọn Thập Tam trở về chưa?"
“Vẫn chưa về"
“Phái vài người đi tìm thử, tìm thấy bọn hẳn thì lập tức báo cáo”
Cảm giác không rõ ràng trong lòng Ninh Tùy.
Phong càng lúc càng nặng nề, trầm mặt, không ngừng đi qua đi lại trong phòng sách, chờ đợi tin tức báo cáo.
Khoảng ba giờ sáng, người của Ninh gia ra ngoài Tìm kiếm kéo theo ba thi thể không thể nhận ra trở về.
Đặt trong sân.
Ninh Tùy Phong nhìn ba thi thể, nhìn rất rất lâu.
Lại chết thêm ba người!
“Có thể biết được do ai ra tay không?”
“Không biết được, nhưng có thể khẳng định ba người bọn hắn đều bị vũ khí sắc bén cắt đứt hai chân, chủ nhân ngươi xem, chỗ bị cắt rất gọn gàng, thậm chí cơ bắp không hề xuất hiện dấu vết co thắt, điều này chứng minh bản thân còn chưa kịp cảm thấy đau đớn thì chân đã bị đứt lìa rồi”