Nhìn thấy tình cảnh này, suy nghĩ đầu tiên chính là nảy sinh cảm giác dường như mình đã quay trở về chiều hôm quat
“Nha đầu này tại sao lại ở chỗ này? Hoặc là nói, sao. lại còn ở nơi này?”
Trong lòng Tả Tiểu Đa nghỉ hoặc, càng thêm có một loại cảm giác kỳ lạ.
Nhưng hẳn không có hứng thú gì, càng thêm không có thời gian xen vào chuyện bao đồng, đi thẳng qua chỗ cô gái, tiếp tục đi về phía trước, đi học, Tả Tiểu Đa ta chưa từng đến trễ...
Thế nhưng vừa đi vài bước, đột nhiên sững sờ.
Bởi vì trước mắt ba bốn mét, thình lình xuất hiện một cái ví màu hồng.
Một màn này, thật sự là quá quen thuộc. Hôm qua Tả Tiểu Đa từng cầm chiếc ví này một lúc,tuy không phải chớp mắt vạn năm, nhưng chắc chắn sẽ không nhìn lầm.
Lúc này thì Tả Tiểu Đa cũng không thể làm như không nhìn thấy gì, bản năng rút lui về mấy bước, từ góc tường đưa đầu ra nhìn lại.
Chỉ thấy cô gái kia vẫn cầm điện thoại trong tay, tựa ở cây cột đèn đường kia tử nhìn đến xuất thần, khóe miệng thỉnh thoảng nở nụ cười, trên vai đeo chiếc túi màu hồng.
Cho dù Tả Tiểu Đa vô ý tới thế nào đi nữa, cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ hoặc.
Trong lúc suy nghĩ, Tả Tiểu Đa cau mày, ánh mắt tập trung đến cô gái kia, lại nhìn nhìn lại ví tiền dưới chân, rất thẳng thắn xoay người nhặt lên túi tiền, đi trở về mấy bước, cánh tay phải vung mạnh: “Đi này!”
Cái ví vẽ trên không một đường cong tuyệt đẹp rồi bay thẳng bay ra ngoài hơn hai mươi mét, như đạn pháo. đập vào trong ngực cô gái, cô gái đột nhiên kêu một tiếng sợ hãi, điện thoại trên tay lạch cạch một tiếng rơi xuống đất.
Hoa dung thất sắc cô gái quay đầu nhìn lên, đã thấy góc rẽ đã sớm không có một ai.
Sau khi ngạc nhiên qua đi, trong mắt cô gái lóe lên thần sắc khó hiểu.
“Khốn kiếp, thế mà lại không mắc câu!”
“Đưa ngươi tiền mà ngươi lại không cần, ngươi không phải là quỷ keo kiệt sao?!”
Lúc này Tả Tiểu Đa đã chạy tới cửa trường học, nhưng mà cảm giác khó hiểu không hiểu sao vẫn cứ quanh quẩn trong lòng, cứ quấn lấy tâm trí hắn.
'Theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy cô gái đang tựa vào cột đèn đường phía sau lưng mình mười mấy mét, lắng lặng dựa vào cột đèn, tay cầm điện thoại, nhìn đến xuất thần, thỉnh thoảng khóe miệng nở nụ cười.
Trên vai đeo một cái túi màu hồng.
“Đây là gặp quỷ rồi sao...”
Tả Tiểu Đa run rẩy một chút, bước nhanh đi vào trường học.
Đối diện có mấy người phi nhanh ra khỏi trường học.
Tả Tiểu Đa ngẩn người, quay đầu nhìn lại, mấy người đã không thấy tăm hơi.
Tốc độ này, cực nhanh. “Chuyện gì xảy ra... Mấy người kia trên mặt hắc khí lượn lờ, sát khí mù mịt, chính là tướng tử kiếp... sao lại từ trong trường học chạy ra?”
Nhưng mấy người kia đã đi xa.
“Haizz, lãng phí điểm khí vận của ta...” Tả Tiểu Đa rất là cảm giác có chút tiếc nuối.
Nhưng ngay lúc này, một cảm giác mát lạnh từ trên trời giáng xuống.
'Trọn vẹn một giọt! Tả Tiểu Đa lập tức ngây ngẩn cả người. “Ở đâu ra vậy?”
Ta... Ta rõ ràng không làm gì mà... Cái này, chuyện gì đây? Sao đột nhiên lại cho phúc lợi?...
“Học phí mang đến chưa?”
Tân Phương Dương sắc mặt nghiêm nghị, âm trầm đến cơ hồ muốn chảy ra nước.
Tả Tiểu Đa giữ chặt cái túi trong tay, mắt rưng rưng, ai cũng nhìn ra được cái vẻ mặt không nỡ này của hắn: “Thầy Tân, thầy cũng biết mà? Thật ra ta là một thiên tài †u hành!”
'Tân Phương Dương hoàn toàn không có đề phòng bị câu nói của, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời thế nào: “22?”
“Thầy xem đi, ta vừa vừa chuyển vào lớp, đã có thể đổi thứ hạng của mình từ ba mươi sáu tăng lên tới ba mươi, đây là tiến bộ nhường nào cơ chứ”
Tả Tiểu Đa ôm chặt lấy túi xách trong ngực, như là con chó đói giữ đồ ăn: “Thiên tài như ta, thật sự là hiếm có, cả thế gian hiếm thấy. Thầy Tần!”
'Tần Phương Dương sắc mặt nhăn nhó: “Ngươi đến cùng muốn nói cái gì?”
Tả Tiểu Đa tràn đây chờ mong mà nói: “Ta chính là hi vọng, thầy có thể đề xuất lên với trường học một chút, thiên tài như ta học trong lớp của thầy, đây là chuyện vinh dự biết bao...”
Người nào đó âm mưu tính toán quá mức rõ ràng, một câu đã kéo mình và thầy Tân đến cùng một chỗ, mưu toan làm chiêu khích tướng.
'Tân Phương Dương mặt xạm lại: “Ngươi nói thẳng ra là ngươi muốn cái gì đi cho nhanh, lăng nhằng quái”
Tả Tiểu Đa nịnh nọt nói: “Ý của ta rất đơn giản, rất đơn thuần, chính là hi vọng trường học có thể miễn giảm một chút học phí cho ta... Không phải nói thiên tài đều được miễn phí giáo dục sao... Khụ khụ.”
'Tần Phương Dương mặt không biểu tình, nỗ lực uyển chuyển nói: “Thiên tài xác thực có khả năng được miễn phí, nhưng ngươi không phải... Hoặc nói cách khác, mức. độ thiên tài của ngươi còn chưa tới tình trạng đáng được hưởng ưu đãi như vậy, ta nói như vậy, ngươi hiểu rồi chứ?”