“Trông thầy... có vẻ rất vui nhỉ?” Hà Viên Nguyệt cười hỏi.
“Vâng, đúng vậy." Tân Phương Dương nở một nụ cười phát ra từ nội tâm, nói: “Lão hiệu trưởng chịu cho. lời nhận xét, vậy thì đánh giá của sáu đứa bé này hẳn đều là tốt cả. Một người thầy như ta cũng thấy vinh dự thay, làm sao mà không vui cho được.”
Hà Viên Nguyệt cười ha hả, sâu trong đáy mắt lóe lên chút căng thẳng, nói: “Sáu đứa này đều là học trò. ngoan cả. Thầy Tân dạy dỗ tốt lắm.”
“Cảm ơn cô đã khen ngợi.” Tân Phương Dương cung kính đáp.
“Nhóc mập, à, là hai nhóc mập.”
Hà Viên Nguyệt nhìn Lý Thành Long và Lý Trường Mình, mỉm cười chân thành: “Phải cố gắng lên nhé.”
Lý Trường Minh và Lý Thành Long đều đứng thật nghiêm, đến Lý Trường Minh bình thường luôn có vẻ uể oải, lúc này cũng hoàn toàn biến mất tăm. Cả hai cùng đồng thanh đáp: “Cảm ơn lão hiệu trưởng, chúng †a nhất định sẽ cố gắng ạ.”
“Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú. Hai con...” Hà Viên Nguyệt mỉm cười:
'Đừng quên đi lựa chọn ngày hôm nay, sơ tâm ấy mới là vĩnh cửu.”
Vạn Lý Tú thoáng cái đỏ bừng mặt, cùng Long Vũ Sinh cúi mình: “Cảm ơn lão hiệu trưởng đã chỉ bảo.”
“Ừm, cô bé qua đây nào.” Hà Viên Nguyệt lấy trong ngực ra một đôi ngọc bội nhỏ xinh: “Cúi đầu xuống đi.”
Vạn Lý Tú ngoan ngoãn cúi đầu, Hà Viên Nguyệt lấy một miếng ngọc bội đeo lên cổ nàng, mỉm cười nói: “Long tiểu tử, của ngươi tự đeo lên nhé.”
Long Vũ Sinh cũng tỏ vẻ kích động, cẩn thận nhận lấy ngọc bội, đeo vào cổ mình, khuôn mặt tươi cười ngốc nghếch.
Hà Viên Nguyệt cười khẽ nói: “Sau này nếu có bất cứ trở ngại nào... thì cứ nói, đây là thứ Hà Viên Nguyệt ta đưa, cũng là điều Hà Viên Nguyệt ta nói.
“Vâng”
Vạn Lý Tú và Long Vũ Sinh cùng quỳ xuống, cung kính dập đầu chín lần: “Cảm ơn lão hiệu trưởng đã tác thành.”
Có lời này của Hà Viên Nguyệt, trừ phi bản thân họ. không muốn, nếu không chí ít là trong phạm vi thành Phượng Hoàng không ai có thể tách hai người ra được.
Người dám làm trái chắc chắn sẽ phải đối mặt với sự oán giận cực điểm từ những cường giả tốt nghiệp từ trường Nhị Trung. Song Tả Tiểu Đa chợt nảy ra một suy nghĩ.
'Tướng mạo Long Vũ Sinh rất xuất chúng, rõ ràng tương lai phát triển cũng là tiền đồ rộng lớn. Nhưng gia tộc đứng sau hắn lại không xuất sắc được như hẳn... Chuyện này mình nhìn ra được từ việc xem tướng, nên cũng có thể nói được.
Nhưng lời Hà Viên Nguyệt nói hôm nay có thâm ý gì khác hay không, chẳng lế nàng cũng nhìn ra được điều gì ư?
Hà Viên Nguyệt khẽ hắng giọng một cái, trung khí phát ra không đủ, nhẹ giọng nói: “Đáng tiếc, ta không đợi được đến ngày đó... Nếu không, nhất định sẽ chủ trì thay cho các con.”
Vạn Lý Tú đỡ lấy cánh tay nàng, làm nũng nói: “Bà Hà nhất định sẽ đợi được mà, chúng ta sẽ chờ bà.”
Hà Viên Nguyệt cười khẽ: “Con bé ngốc này.”
Rồi sau đó quay đầu, nhìn Dư Mạc Ngôn, hồi lâu không nói lời nào.
“Lão hiệu trưởng, bà...” Dư Mạc Ngôn hơi bất an.
“Con à.” Hà Viên Nguyệt thở dài thật nhẹ: “Mạc Ngôn ơi, con là một đứa trẻ tốt. Nhưng con phải nhớ câu này của ta, nhất định phải nhớ cho kỹ.”
Dư Mạc Ngôn cung kính đáp: “Bà cứ nói đi ạ.”
Hà Viên Nguyệt ngẫm nghĩ hồi lâu, nói từng câu từng lời: “Con à, sau này con phải nhớ... Trên thế gian này không phải chỉ có vũ lực. Sức mạnh chỉ là một mặt thôi. Trong cả đời người có rất nhiều điều tốt đẹp cần con bảo vệ.”
“Giống như ta, giống như bạn học của con, hay là đồng đội của con sau này, vợ con, con của con, và gia đình tương lai, thậm chí là tổ quốc chúng ta.”
Hà Viên Nguyệt khẽ nói: “Đây là nhà của chúng ta, nước của chúng ta, mảnh đất của chúng ta. Sức mạnh có lớn hơn nữa cũng chỉ để bảo vệ những thứ này... nếu không cũng coi như chẳng có sức mạnh, chẳng có ý nghĩa gì. Con đã nhớ chưa?”
Dư Mạc Ngôn hơi kinh ngạc, lặng lẽ nhẩm lại lần, lập tức quỳ xuống nói: “Lão hiệu trưởng, con nhớ rồi. Cả đời này tuyệt đối không dám quên.”
*Ừ, ngoan lắm.”
Hà Viên Nguyệt mỉm cười vui vẻ, lấy một tấm thẻ nhỏ từ trên cổ mình xuống, bên trên có khắc chữ “Nguyệt”.
“Nào, đeo nó lên đi con.”
“Chuyện bà Hà mong muốn mà chưa hoàn thành, sau này con hãy giúp ta nhé.”
Mặt Dư Sở Ngôn đỏ bừng cả lên. Vì kích động.
Dường như máu trong cơ thể cũng dồn hết lên đỉnh đầu.
Quỳ ngay ngắn trên đất, chậm rãi đưa hai tay lên, trịnh trọng nhận lấy tấm thẻ kia.
Ngay khi ngọc bội chạm vào lòng bàn tay, Hà Viên Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Ta mong nhà của ta không bị hủy hoại. Ta mong nước của ta không bị xâm chiếm. Ta mong anh em ta luôn luôn sướng vui. Ta mong chị em ta mãi mãi an toàn. Ta mong ta có thể bảo vệ tất cả những. thứ đó."
Dư Mạc Ngôn quỳ trên đất, hai tay nâng ngọc bội, sắc mặt thành kính, cao giọng nhắc lại từng chữ một, giống như thề thốt, giọng nói sôi nổi sáng trong: “Ta mong nhà của ta không bị hủy hoại. Ta mong nước của ta không bị xâm chiếm. Ta mong anh em ta luôn luôn sướng vui. Ta mong chị em ta mãi mãi an toàn. Ta mong †a có thể bảo vệ tất cả những thứ đó.”
“Kể từ hôm nay, đây chính là mục tiêu cả đời của Dư Mạc Ngôn ta. Theo đuổi suốt đời. Chí này không đổi, trọn đời không quên.”
Hà Viên Nguyệt cười vui vẻ, khế xoa đầu Dư Mạc Ngôn, khen: “Đứa bé ngoan, ngoan lắm, đúng là trò ngoan.”
Dư Mạc Ngôn chỉ thấy cảm xúc cuộn trào mãnh liệt, lồng ngực nóng ran lên, có xúc động mạnh mẽ muốn khóc không ngừng trào lên, giọng nói khàn khàn: “Bà Hà, bà cứ yên tâm. Xin bà hãy yên tâm về con.”
Hà Viên Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu: “Tà yên tâm chứ. Chắc chắn là yên tâm rồi:
'Tâần Phương Dương đứng một bên, đột nhiên cảm thấy trong lòng ê ẩm, có cảm giác như muốn bật khóc. Nhưng hắn cố dẫn nó xuống, đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ.
Đập vào mắt là một gốc phong đỏ cao lớn, lá như: màu máu, đỏ thẫm tựa ráng chiều, lộng lẫy rực rỡ.
Nếu mình không nhớ nhầm, cây phong đỏ này là nguyên hiệu trưởng mang theo người đích thân gieo xuống hơn mười năm trước.
Hôm nay đều đã trưởng thành cả rồi. Trấn an Dư Mạc Ngôn xong, Hà Viên Nguyệt lại đưa mắt nhìn chăm chú vào Tả Tiểu Đa, ánh mắt cũng trở nên dí dỏm: “Tả Tiểu Đa... Ha ha, đứa bé này...”
Tả Tiểu Đa ngoan ngoãn bước lên phía trước: “Lão hiệu trưởng.”