“Con đao này là tao cướp về từ chiến trường, tụi mày muốn lấy thì phải hỏi ý kiến của tao chứ”!, Dương Ân nhìn Triệu Đông Tây và Vũ Nhất Điền, lạnh nhạt nói, rồi lại bổ sung thêm: “Nếu chúng mày lấy được ba kiện binh khí chiến đấu tương tự thì tao sẽ nhường cho chúng mày!”
“Cái thứ ngu si!”, Triệu Đông Tây khinh thường đáp lại, tung ra một đấm về phía hạ bộ của Dương Ân.
Tốc độ này nhanh cực kỳ khiến người ta không kịp phòng thủ.
Triệu Đông Tây không ngu, gã cảm nhận được Dương Ân khác với thằng nhóc ban nãy, cho dù tư thế ra oai giống nhau.
Bởi vậy gã mới không lưu tình chút nào.
Triệu Đông Tây có danh xưng “cú đấm nhanh” là không ngoa chút nào, Dương Ân xác thực không trốn được cú đấm này, bị Triệu Đông Tây đấm vào bụng.
Vào lúc Triệu Đông Tây tưởng Dương Ân phải bị trọng thương vì cú đấm của mình thì gã lại thấy Dương Ân vẫn đứng yên tại chỗ, khiến gã hoàn toàn sửng sốt.
“Đây là cú đấm của mày đấy à? Sao mà yếu như bông thế? Hay là mày chưa ăn cơm?”, Dương Ân khinh bỉ nhìn Triệu Đông Tây.
“Vậy mày ăn thêm cú nữa đi!”, Triệu Đông Tây gầm lên, sau đó ngưng tụ lượng lớn sức mạnh, đấm thẳng vào vị trí ban nãy của Dương Ân.
Bôn lưu quyền!
Sức mạnh dồn lên nắm đấm cực kỳ bá đạo rồi vung về bụng Dương Ân, nhưng tiếc là chẳng đủ để khiến Dương Ân đau đớn.
Lần này, Dương Ân không chờ gã thu quyền mà đã nắm chặt cánh tay của gã và nói: “Nắm đấm vô dụng thì giữ lại làm gì!”
Răng rắc!
Aaaaaaaaaa!
Dương Ân đã bẻ gãy tay của Triệu Đông Tây.
Tiếng thét chói tai đó vang vọng ra khắp nơi, Triệu Đông Tây kêu thảm như heo bị chọc tiết.
Vũ Nhất Điền nhanh chóng tấn công Dương Ân, một cước tràn đầy uy lực, đá thẳng vào mặt, cổ, eo và hạ bộ của Dương Ân.
Vũ Nhất Điền mới thật sự là kẻ hạ thủ không lưu tình, gã hoàn toàn không cho Dương Ân cơ hội phản kích, nếu không gã sẽ có kết cục như Triệu Đông Tây.
Nhưng Vũ Nhất Điền “ra chân” có nhanh đến mấy thì Dương Ân cũng phản ứng nhanh hơn nhiều, kéo Triệu Đông Tây ra chắn trước mặt, lấy Triệu Đông Tây làm lá chắn thịt chặn hết công kích của Vũ Nhất Điền.
Triệu Đông Tây triệt để rơi vào bi kịch, bị Vũ Nhất Điền đá liên tiếp vào những chỗ yếu hại, gần như là mất mạng tại chỗ.
Vũ Nhất Điền thì tức tối không thôi, nhưng gã vừa mới thu chân thì Dương Ân đã áp sát tới, đấm lên lồng ngực gã một cái, khiến lồng ngực gã hóp lại, máu tươi phun ra.
Vũ Nhất Điền nặng nề ngã xuống đất, không thể đứng dậy.
Triệu Đông Tây và Vũ Nhất Điền bị Dương Ân giải quyết trong vòng một chiêu khiến Trần Tư Nam sợ hãi không thôi.
Thực lực của Trần Tư Nam không kém hơn hai người kia là bao, cho dù có mạnh hơn chút đỉnh thì muốn đánh bại hai tên kia cũng phải tốn một phen công phu, nào có thể dễ dàng như Dương Ân.
Từ Tiểu Cường nhìn Dương Ân mạnh mẽ như vậy cũng không kìm được mà cảm thấy phức tạp.
Bất kể Dương Ân có thân phận gì, thì hắn của hiện tại đúng là một lính ngục nô.
Muốn đạt được sự công nhận của hắn ta thì Dương Ân còn phải thoát khỏi thân phận ngục nô đã.
Trước mắt Từ Tiểu Cường chỉ cảm thấy tôn trọng Dương Ân thêm đôi chút thôi.
Một kẻ mạnh dù có thân phận gì thì đều đủ để khiến người khác tôn trọng, huống hồ Dương Ân có cảnh giới tương đương với hắn ta, nhưng lực bạo phát lại khiến hắn ta phải ngước mắt nhìn.
“Loại thiên tài chiến đấu vượt cấp này chính là yêu nghiệt mà đại tiểu thư nói, chẳng trách đại tiểu thư lại nhìn hắn với con mắt khác!”, Từ Tiểu Cường thầm than.
Một khắc sau, Dương Ân đã đi đến trước mặt Trần Tư Nam, khiến Trần Tư Nam sợ hãi lùi về sau.
Gã ta hét lớn: “Tao là thủ kho binh khí Trần Tư Nam, nếu mày dám đánh tao…”
Trần Tư Nam còn chưa nói xong thì Dương Ân đã nắm lấy áo của gã rồi tát liên tục.
Bốp bốp bốp!
“Này thì dám khinh tân binh này!”
“Này thì dám giễu võ dương oai này!”
“Này thì dám khinh thường Tử tước tao này!”
…
Dương Ân phẫn nộ đánh Trần Tư Nam, động tĩnh không nhỏ, nhưng có rất nhiều người không đến hóng hớt, vì dù gì hố binh khí cũng là địa bàn của quân đoàn Tử thần.
Quân đoàn Tử thần không chịu hạn chế của quân quy, chỉ cần không quang minh chính đại giết người thì tất cả đều có thể thoải mái.
Dương Ân tát Trần Tư Nam đúng 18 cái, khiến mặt gã sưng lên như heo, sau đó ném gã xuống đất, rồi mới nói: “Sau này đừng có khinh thường người khác, không có lợi lộc gì đâu”.
Trần Tư Nam muốn chết lắm rồi, gã tưởng rằng tân binh này dễ bắt nạt, nhưng không ngờ lại động vào sát tinh.
“Mày… Mày chờ đó!”, Trần Tư Nam không cam tâm nói.
Đã lâu rồi gã chưa bị ai bắt nạt, gã phải báo thù này.
Vào lúc Dương Ân định nói lại, thì hố binh khí đột nhiên sáng lên, tỏa ra ánh sáng khắp nơi, khiến rất nhiều người chú ý đến..
Danh Sách Chương: