Ngựa hí vang tung vó vang tận trời, bụi cuốn bay mù mịt.
Những tiếng reo hò vang lên không ngớt, hiện trường có vẻ náo nhiệt lạ thường.
Đua ngựa là một loại hình tỉ thí mang tính cạnh tranh trên thảo nguyên và cũng là một loại sức mạnh chiến thuật, một trong những tiêu chuẩn để đánh giá dũng sĩ mạnh nhất của bọn họ.
Tất cả mọi người đều yêu thích cuộc thi này, sau khi xem đua ngựa, bọn họ đều không khỏi phấn khích.
Lúc này, Dương Ân và Hoàng Phủ La Trung bắt đầu chạy nước rút, vượt qua các chướng ngại vật, giành lấy tú cầu ở điểm cuối cùng.
Ngựa mà Dương Ân đang cưỡi là ngựa Huyết Long, trong tộc Man di thì đây là một giống ngựa tôn quý nhưng con ngựa Huyết Long này lại là giống ngựa nuôi, chứ không phải là giống ngựa hoang.
So với con ngựa Xích Thố hoang dã của Hoàng Phủ La Trung, thì ít đi cảm giác ngông cuồng hoang dã bẩm sinh, khi hai “tay đua” cùng lúc chạy ra ngoài, ngựa Xích Thố hoang dã liền hiện ra vẻ hoang sơ lạ thường, trong nháy mắt vượt lên trước ngựa Huyết Long đến nửa thân ngựa, vó ngựa tung cước bụi cuốn mù mịt.
Ngựa Huyết Long mang sự cao ngạo của bản thân, đương nhiên cũng không chịu thua, tiếp tục hí lên một tiếng dài, lao điên cuồng về phía trước.
Hai con ngựa chạy ngang nhau, lao nhanh như chớp.
Hai tay đua rất nhanh đã gặp phải chướng ngại vật đầu tiên, trong vòng mười mấy trượng đã xếp đầy những chướng ngại vật, một khi mã yêu không thể vượt qua những chướng ngại vật này, chúng sẽ bị những chướng ngại vật này làm cho bị thương, ảnh hưởng đến tốc độ của bản thân.
“Khỉ Đại Hạ, ta sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức một chút thế nào mới là kỹ năng cưỡi ngựa thực thụ!”, Hoàng Phủ La Trung đã vượt lên trên Dương Ân, quay đầu lại nhìn Dương Ân nói với đầy sự khiêu khích.
Ngay sau đó, hắn ta và ngựa Xích Thố hoang dại đã đến trước hàng rào chướng ngại vật thứ nhất, hắn ta kéo dây cương ngựa, móng trước của ngựa Xích Thố nhảy lên cao, nhẹ nhàng nhảy qua hàng rào chướng ngại vật, đó quả là một cú nhảy vượt chướng ngại vật vô cùng đẹp mắt.
“Hay!”
Đám người của tộc Man di phấn khích reo hò cổ vũ cho Hoàng Phủ La Trung.
Dương Ân và ngựa Huyết Long của mình cũng đã chạy tới, Dương Ân bắt chước Hoàng Phủ La Trung, kéo dây cương ngựa, nhảy qua hàng rào chướng ngại vật cùng với ngựa Huyết Long.
Ngựa Huyết Long là yêu tướng, khả năng phi nước đại của nó không tồi, có thể nhảy lên cao vượt qua các chướng ngại vật.
Chỉ là, động tác của Dương Ân và nó có vẻ như có chút không hài hòa và đồng điệu, không đạt tới sự nhất trí khiến người cưỡi là Dương Ân suýt chút nữa thì ngã từ trên lưng ngựa xuống.
Kỹ thuật cưỡi ngựa và thực lực không hề có liên quan với nhau, đây cũng là lần đầu tiên hắn bị lép vế.
Cũng may mà hắn phản ứng nhanh, kịp thời ngồi lại trên lưng ngựa Huyết Long, nhưng lực trụy xuống vừa rồi quá lớn, khiến ngựa Huyết Long cũng loạng choạng suýt chút nữa thì ngã bay theo.
“Woo hoo!”
Đám người của tộc Man di cùng nhau cười nhạo.
“Haha, khỉ Đại Hạ này không biết cưỡi ngựa kìa!”, Thạch Lợi Cách cười lớn nói.
“Còn không phải sao, trận chiến này đã định trước La Trung thắng rồi!”, Hô Diên Sĩ Lang gật đầu nói.
“Các ngươi đủ rồi đó, đừng có cười nhạo khách quý nữa, đây không phải là đạo tiếp đãi khách của tộc ta!”, Hoàng Phủ Minh Ngọc lên tiếng quở trách.
“Xin nghe theo công chúa!”, Thạch Lợi Cách không muốn khiến Hoàng Phủ Minh Ngọc mất vui, ngoan ngoãn gật đầu nói.
Trong cuộc tỉ thí, Hoàng Phủ La Trung và thú cưỡi của hắn ta đã liên tục nhảy qua năm chướng ngại vật, khoảng cách các chướng ngại vật còn lại càng lúc càng gần, phải liên tiếp vượt qua 12 chặng chướng ngại vật thì mới có thể đến điểm cuối một cách suôn sẻ.
Sau khi Dương Ân gặp bất lợi một lần, các chướng ngại vật còn lại ở phía sau thì lại càng trở nên thảm hơn, tốc độ của hắn cũng chậm lại, mới chỉ vượt qua ba chướng ngại vật.
Càng về sau ác chướng ngại vật càng khó ứng phó hơn, những chiếc cọc gỗ treo từ bên này sang bên kia không ngừng lắc lư, chỉ cần hơi bất cẩn một chút liền sẽ rớt về phía hắn và ngựa Huyết Long.
Những lời chế nhạo của Hoàng Phủ La Trung không ngừng truyền tới: “Khỉ Đại Hạ, hãy thôi vùng vẫy đi, cẩn thận kẻo bị ngã thành đống phân chó đó haha!”
Dương Ân quả thực có chút ưu thương, hắn vốn tưởng rằng bản thân mình cưỡi ngựa nhanh hơn bất kỳ ai, dù cho có gặp phải chút trở ngại thì với năng lực của ngựa Huyết Long cũng có thể dễ dàng hóa giải, nhưng hiện giờ xem ra lại hoàn toàn không phải như vậy.
“Ngựa Huyết Long à, có cách nào vượt qua bọn chúng không!”, Dương Ân vuốt ve cổ ngựa Huyết Long hỏi.
Ngựa Huyết Long đang dốc hết toàn lực chạy, cẩn thận ứng phó với đám chướng ngại vật này, sau khi nghe được câu hỏi của Dương Ân, liền sốt sắng đáp: “Ta thì có thể có cách gì chứ, ta lại không hay chơi với mấy thứ này, ngựa của đối phương rõ ràng là thường xuyên chơi mấy trò này, ta không sánh được với nó mà!”
“Ngươi không thể nhụt chí như vậy được, chúng ta nhất định sẽ thắng!”, Dương Ân khẳng định một cách khá chắc nịch.
“Ta cũng không muốn thua!”, ngựa Huyết Long buồn rầu trả lời.
Dương Ân nhanh chóng động não, hắn nhất định phải tìm ra cách để thắng, không thể để thua đối phương tại đây được.
Lúc này, cho dù hắn có bản lĩnh đầy mình thì cũng không thể khiến ngựa Huyết Long bay vượt qua đối phương được.
Điều quan trọng của bộ môn đua ngựa đó chính là kĩ thuật cưỡi ngựa, là kinh nghiệm đua ngựa, chứ không phải là chuyện có thể giải quyết bằng sức mạnh đơn thuần.
Mắt thấy Hoàng Phủ La Trung đã vượt qua chướng ngại vật thứ bảy, Dương Ân bắt đầu nảy sinh một loại cảm giác bỏ cuộc, hắn thầm nghĩ trong lòng: “Tại cái tội khinh địch mà ra!”
Trong lúc bất lực, hắn đành phải huy động sức mạnh của bản thân, thử xem có thể có chỗ đồng cảm với ngựa Huyết Long chút nào không.
Với khả năng cảm ứng của mình thì chướng ngại vật trước mặt đối với hắn mà nói thì quá đơn giản rồi, hắn có thể tùy ý nhảy qua, tránh qua, nhưng đối với ngựa Huyết Long thì lại có chút khó khăn.
Nếu như sức mạnh của hắn có thể chuyển sang cho ngựa Huyết Long, có thể giúp nó tăng lên khả năng cảm ứng, giúp sức mạnh của nó được thăng cấp lên mấy phần, thì có lẽ sẽ có cơ hội đuổi kịp đối phương..
Danh Sách Chương: