Mục lục
Tuyệt Thế Võ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nàng ta giống như một bé búp bê ngây thơ, khi nói chuyện còn mang theo vẻ cực kỳ khát khao hâm mộ.

Ở khoảng cách gần, Vạn Lam Hinh nhìn khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Đường Hiểu Hàm thì cũng không nhịn được mà khen ngợi: “Công chúa điện hạ, hổ danh người được cho là đệ nhất mỹ nhân, nếu như ta mà là đàn ông cũng sẽ động lòng với người!”
“Lam Hinh tỷ nói người ta như vậy, người ta xấu hổ chết đi được.

À đúng rồi, tỷ và Dương Ân ca thật sự lớn lên cùng với nhau à?”
“Đúng vậy, ta và hắn lớn lên cùng nhau, lúc bé ta còn đá mông hắn đó!”
“Oa, vậy không phải rất vui hay sao?”

Một đêm nhanh chóng trôi qua, Dương Ân không chỉ hấp thu kiếm khí luyện luyện hóa vào trong mười hai kiếm đuổi gió, càng thúc đẩy lực linh hồn tăng trưởng, có thể nói cả kiếm kỹ lẫn lực hồn đều tăng lên.

Dương Ân phấn chấn tinh thần rời khỏi phòng, Trần Diệm đang ở trong sân luyện một bộ chưởng dưỡng sinh, động tác đâu ra đấy.


Hắn tò mò đánh giá, qua một lúc lâu sau hắn mới phát hiện chưởng này nhìn thì có vẻ không có uy lực tấn công gì cả nhưng mà lại rất giống một loại chưởng lực điều khiển ngọn lửa, nói chính xác ra thì xem như là một kiểu chưởng pháp luyện đan khống hỏa.

Tu luyện chưởng pháp như thế thì có thể khống chế lửa tốt hơn, nâng cao khả năng luyện dược.

“Nếu như mình không có tâm hỏa thì phải tu luyện một kiểu chưởng khống hỏa giống như ông ấy, từ đó mới có thể luyện đan tốt hơn”, trong lòng Dương Ân khẽ thở dài.

Hắn cưỡng chế ngưng tụ ra tâm hỏa nhưng ai có thể làm được chứ.

Có được thiên phú mà người thường không thể sánh được, đó mới là thứ khiến hắn khác với mọi người.

Sau khi Trần Diệm đánh xong bộ chưởng pháp bèn lên tiếng chào hỏi với Dương Ân: “Dương Ân, ngươi dậy rồi à.

Nào, chúng ta đi ăn chút điểm tâm rồi cùng với ta đi đến kho thuốc xem xem có thảo dược nào vừa mắt ngươi hay không!”
Dương Ân và Trần Diệm ăn mấy thứ giản đơn, vừa mới chuẩn bị ra ngoài thì đã bắt gặp Đường Hiểu Hàm và Vạn Lam Hinh tới đây.

Dường như chỉ trong một đêm hai người bọn họ đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, vậy mà lại nắm tay nhau cùng đến giống như chị em khăng khít thân mật.

Dương Ân nghi ngờ liệu có phải mình bị hoa mắt hay không, liên tục dụi mắt, trong miệng lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì thế”.

“Ân đệ/Dương Ân ca!”, Vạn Lam Hinh và Đường Hiểu Hàm đồng thanh lên tiếng gọi Dương Ân.

Các nàng có khí chất khác nhau, người trước vui tươi trong sáng, người sau cao quý thanh lịch, đồng thời cười rộ lên thì chẳng khác nào nữ hoàng của các loài hoa đua nhau khoe sắc, khiến cho cảnh sắc xung quanh đều bị lu mờ đi.

Trần Diệm ở bên cạnh cũng không khỏi khẽ thở dài một hơi: “Diễm phúc của Thiếu Ân Hầu tước đúng là không ít nha”.

Dương Ân bị câu nói không đứng đắn của Trần Diệm làm cho mặt đỏ bừng lên, hắn nhanh chóng nói: “Đi, chúng ta cùng đi dạo quanh kho thuốc của học viện!”

Kho thuốc của học viện Hoàng gia được xây dựng ở trong Đan viện, cách sân của Trần Diệm không xa lắm.

Ở đây có chấp sự canh gác, bên trong còn có trưởng lão cấp Vương canh giữ, không dễ dàng để người khác tiếp cận.

Kho thuốc là nơi quan trọng, là chỗ được bao thế hệ này trong học viện tích lũy, nơi đây không chỉ để cho đệ tử Đan viện sử dụng để luyện đan còn cung cấp cho nhu cầu của đệ tử trong toàn học viện.

Theo quy định, Dương Ân, Đường Hiểu Hàm và Vạn Lam Hinh cũng không thể dễ dàng đi vào trong, nhưng Trần Diệm là phó viện trưởng nên đương nhiên ông ấy có một vài quyền lợi đặc biệt, đưa bọn họ cùng vào hoàn toàn không thành vấn đề.

Sau khi vào trong bọn họ liền nhìn thấy vô số các dược liệu được trưng bày trong các gian nhà rộng lớn, tất cả đều được đánh dấu tên và công hiệu của từng loại dược liệu.

Ở trong này cũng có người hướng dẫn đang dẫn theo mấy thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi tới đây phân biệt dược liệu.

Sau khi nhìn thấy Trần Diệm, bọn họ đều hành lễ chào hỏi, lại nhìn sang Đường Hiểu Hàm và Vạn Lam Hinh, ánh mắt khó có thể dời đi chỗ khác.

Những thiếu niên này đều đang ở độ tuổi mới chớm biết yêu, nhìn thấy các cô gái xinh đẹp như vậy muốn không động lòng cũng khó.

“Úi đau!”.

Sau khi Đường Hiểu Hàm và Vạn Lam Hinh đi theo Dương Ân và Trần Diệm lên lầu, những người hướng dẫn lập tức gõ bốp một cái nặng nề lên đầu mấy thiếu niên kia, đau đến nỗi khiến bọn họ xuýt xoa kêu thảm thiết.

Thầy hướng dẫn khiến trách các cậu: “Học phân biệt dược liệu cho cẩn thận đi, sau này trở thành Dược Vương, thậm chí là thiên dược sư, có được cuộc sống đỉnh cao rồi thì các ngươi lo gì không có mỹ nữ mến mộ”.

“Vâng thưa thầy!”, mấy thiếu niên nghe lời đáp lại.

Khi các thiếu niên lại nhìn chăm chú vào thảo dược một lần nữa, người hướng dẫn kia nhìn sang lối đi lên cầu thang, trong mắt mang theo vẻ si mê nồng đậm, lẩm bẩm nói: "Đúng là cô gái quyến rũ, đáng tiếc lại không thuộc về mình!"
Thính lực của mấy thiếu niên kia vô cùng tốt, họ lén lút xoay người lại giơ ngón giữa với người hướng dẫn.


Tầng trên của lầu các mới là nơi chứa các vật phẩm quan trọng, rất nhiều linh dược, vương dược đều được xếp ở nơi đó, mỗi một cây thuốc đều được bảo quản rất kỹ, không tiếp xúc với không khí, không dễ hư hỏng.

“Các thảo dược tốt đều ở trong này cả, Dương Ân, ngươi xem xem có thích cái nào thì cứ tùy tiện chọn lựa!”, Trần Diệm rất hào phóng nói.

Dương Ân cười nói: “Nơi này còn nhiều thứ trân quý hơn so với Dược Khố nữa!”
Nói xong, hắn tùy ý đi lượn vòng quanh, mắt nhìn rất nhiều loại thảo dược, tìm kiếm thảo dược mà hắn cần.

Đường Hiểu Hàm và Vạn Lam Hinh cũng đi theo hắn, tò mò nhìn đông ngó tây, trong lòng ghi nhớ tên và hình dáng của các loại thảo dược.

Mặc dù các nàng không phải là luyện dược sư nhưng vẫn muốn hiểu biết vài kiến thức thảo dược cơ bản.

Dương Ân dạo quanh một vòng, lấy được hơn mười cây dược liệu, mỗi một cây đều là linh dược có cấp bậc, lại có hơn mười loại vương dược.

Trần Diệm nhìn thấy vậy nhưng không đau lòng một chút nào.

Có thể để cho một vị thiên dược sư ở đây chọn dược liệu cũng là một loại vinh dự.

Trần Diệm vốn tưởng rằng Dương Ân lấy được những loại thảo dược này sẽ hài lòng rời đi, nhưng ai mà ngờ Dương Ân lại nói: "Trần lão, chúng ta lại đi lên trên xem một chút đi, hẳn là trên đó sẽ có một ít thiên dược nhỉ".

….


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK