“Tỷ, tỷ đừng như vậy.
Cô ấy tên là Mộng Băng Tuyết, là một người phụ nữ đáng thương, cũng là một người phụ nữ vô cùng mạnh đó.
Đừng chọc tức cô ấy.
Ta sẽ từ từ giải thích chuyện của cô ấy với tỷ!”, Dương Ân nhỏ tiếng giải thích với Vạn Lam Hinh.
Vạn Lam Hinh còn chưa kịp đáp lời, Mộng Băng Tuyết đã lạnh lùng nói với Vạn Lam Hinh: “Buông ra!”
Hàn khí trên người Mộng Băng Tuyết tỏa ra không kiểm soát được, áp chế Vạn Lam Hinh tới mức khiến cô ta có một loại cảm giác không thể chịu đựng nổi, vô thức buông tay Dương Ân ra, hơn nữa còn liên tục lùi về phía sau vài bước, suýt chút nữa ngã xuống đất.
May mà Dương Ân phản ứng nhanh, giơ tay đỡ lấy mới khiến cô ta tránh được cảm giác bối rối lúc bị ngã.
Dương Ân ngay lập tức giải thích với Mộng Băng Tuyết: “Băng Tuyết đừng manh động, cô ấy là tỷ của ta!”
“Xin lỗi!”, Mộng Băng Tuyết lạnh lùng nói, giọng điệu của cô ta nghe đâu có vẻ gì là xin lỗi với người khác.
Nhưng Dương Ân biết cô ta đang thật tâm thành ý xin lỗi, chỉ có điều linh hồn bị thương nên mới khiến cô ta thiếu một số biểu hiện của cảm xúc.
“Hừ, mấy người tốt thật đó!”, Vạn Lam Hinh khó chịu hừ lạnh một tiếng, leo trở lại lên lưng ngựa rồi quất ngựa nhanh chóng rời đi.
“Hiện tại ta thật sự không biết phải giải thích như thế nào!”, Dương Ân cười gượng, triệu hồi rùa vân bạc, khoanh chân ngồi trên lưng nó, cũng để Mộng Băng Tuyết ngồi cùng mình.
Mộng Băng Tuyết rất tự nhiên dựa vào lưng của Dương Ân, rất nhiều binh lính của quân đoàn Tử Thần nhìn thấy, ai cũng đều sùng bái và ngưỡng mộ.
“Không hổ là đoàn trưởng mà, được nhiều nữ nhân tranh giành cầu sủng như vậy, nếu như ta có một nửa bản lĩnh của ngài ấy thì tốt rồi!”
“Ngươi đừng mơ nữa, huyền thoại của đoàn trưởng không phải là điều mà chúng ta có thể hiểu được.
Đi theo đoàn trưởng như vậy, chúng ta cũng thấy nể mà!”
“Đúng vậy, đoàn trưởng đã lên tiếng rồi, đợi lần này trở về, ngài ấy sẽ thay chúng ta xin một lô binh khí và chiến giáp tốt, đồng thời còn cấp phát đan dược cho chúng ta, để thực lực của chúng ta được tăng lên!”
“Bất luận sau này có như thế nào đi chăng nữa, ta cũng phải đi theo đoàn trưởng, như vậy mới có thịt để ăn!”
...!
Cùng với uy danh ngày càng cao của Dương Ân, các thành viên của quân đoàn Tử Thần đều đã khuất phục hắn ta, mà không phải khuất phục giống như cái cách hoa Hồng Tử Thần dùng thực lực để ép bọn họ phải khuất phục.
Dương Ân không chỉ sở hữu sức mạnh to lớn như của Hoa Hồng Tử Thần, hơn nữa hắn ta còn là một Dược Vương, tiền đồ tươi sáng vô hạn, đám người của quân đoàn Tử Thần này đương nhiên biết phải đưa ra quyết định thế nào.
Bọn họ đều hạ quyết tâm, muốn đi theo Dương Ân đến cuối đường, dù sao bọn họ cũng đã là tử sĩ bị vứt bỏ, có lẽ đi theo Dương Ân mới có thể có một tia sáng.
“Quái lạ, người phụ nữ đó vậy mà lại không nhìn ta lấy một cái!”, Lục Trí ngồi trên ngựa, liếc nhìn Mộng Băng Tuyết rồi lẩm bẩm.
“Huynh tưởng mình là ai thế! ai cũng phải nhìn huynh sao, huynh giống như đàn bà con gái vậy, so với đại ca còn kém xa!”, Khỉ Gầy khinh thường Lục Trí.
“Ta quả thực không bằng chủ công, nhưng về tướng mạo, từ trước đến giờ, ta rất tự tin, có thể thu hút cả nam lẫn nữ nhưng người phụ nữ đó có chút lạnh lùng!", Lục Trí thành thật nói.
“Coi như huynh cũng có chút hiểu biết về bản thân, chúng ta mau chóng lên đường thôi, cảnh giới của đại ca không phải là thứ mà chúng ta có thể phỏng đoán đâu”, Khỉ Gầy đáp.
Dọc đường đi, bọn họ không ngừng đuổi theo, tốn thời gian hai ngày là đã về đến trong quân.
Dương Ân vội vã đi gặp Phần Thiên Hùng đầu tiên.
Do chiến sự vừa mới qua đi, Phần Thiên Hùng cũng không dám rời khỏi quân doanh vào lúc này, cho dù là triều đình phong thưởng thì cũng phải nửa năm sau mới có thể đi lĩnh được, họ sợ rằng quân Man sẽ lại tới xâm phạm.
Chính vì điều này, Dương Ân vẫn rất nhanh chóng gặp lại Phần Thiên Hùng.
“Dương Ân trở về rồi!”.
Sau khi nhìn thấy Dương Ân, Phần Thiên Hùng chào đón hắn một cách rất nồng nhiệt.
“Bái kiến nguyên soái, ta đã dẫn toàn bộ người của quân đoàn Tử Thần trở về, không thiếu một ai!”, Dương Ân chắp tay nói với Phần Thiên Hùng.
“Haha, người của quân đoàn Tử Thần đều là lính của ngươi, ngươi mang theo thế nào thì là thế ấy, bổn nguyên soái không có ý kiến!”, Phần Thiên Hùng cười nói, dừng lại một lúc rồi lại hỏi tiếp: “Dương Ân à, chuyện của ngươi, bổn soái quả thực đã cố gắng hết sức rồi, ngươi cũng đừng lo lắng về điều đó.
Đợi sau khi ta trở về Hoàng thành, ta sẽ đích thân diện thánh để nói chuyện của ngươi, có lẽ vẫn có cơ hội xoay chuyển”.
Phần Thiên Hùng đường đường là đại nguyên soái, giờ lại nói như vậy thì có thể thấy rõ ông ta vô cùng có thiện ý.
Dương Ân cảm kích: “Đa tạ nguyên soái, chuyện của ta… hay là bỏ qua đi, để tránh khiến nguyên soái khó xử.
Ta còn có một chút chuyện muốn nói với nguyên soái!”
“Chuyện gì, ngươi nói đi!”
“Lần này, khi ta quay lại nhà tù, ở đó đã xảy ra một cuộc bạo động do ngục nô làm, rất nhiều ngục nô đã bỏ chạy.
Trưởng ngục Vi Điển đã khiến sơn ngục tan nát.
Lúc ngục nô tháo chạy, ông ta vẫn còn mơ mơ màng màng như người say rượu, thậm chí còn bị lính gác ngục bên cạnh ám toán sát hại, khi ta đến nơi thì đã quá muộn, không thể thay đổi.
Sau khi thẩm vấn hết lần này đến lần khác, ta mới biết, thì ra con người của Vi Điển có tính tình vô cùng nóng nảy, thường xuyên vô duyên vô cớ ẩu đả với lính gác ngục, thậm chí còn đem tất cả nữ nô thu làm “vạt áo trong”, tùy tiện xử tử ngục nô, từ đó mới gây ra hàng loạt biến động này.
May mà phó trưởng ngục Trương Hùng đã kịp thời dẫn người áp giải ngục nô quay về, còn khống chế được cả cuộc nổi loạn của lính gác ngục.
Vi Điển đã chết, sơn ngục một ngày không thể không có chủ.
Ta đã tạm thời lệnh cho Trương Hùng làm trưởng ngục.
Người này từng là một “thanh bảo kiếm” đắc lực của trưởng ngục trước đây, ở sơn ngục cũng đã nhiều năm, đủ để đảm đương chức trưởng ngục, nguyên soái thấy thế nào?”, Dương Ân nhìn Phần Thiên Hùng, giải thích một cách điềm tĩnh.
“Haha, chút chuyện nhỏ này thì Dương Ân ngươi cần gì phải nói với ta một cách chi tiết như vậy chứ? Cứ để Trương Hùng làm trưởng ngục đi.
Trở về ta sẽ nói triều đình bổ sung văn thư chính thức!”, Phần Thiên Hùng nói một cách hào khí, sau đó ông ta hắng giọng một cái rồi nói: “Dương Ân, bổn soái có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp.
Ngươi nhất định phải đồng ý đó!”.
Danh Sách Chương: