Có người đã chết!
Người chết cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là người vốn không nên chết lại đã chết.
Mấy tên ăn xin nhìn thấy đầu của Cốc Bát rơi xuống, máu phun ra giàn giụa thì ai nấy đều sợ đến xanh mặt, nhất thời cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo bức người tràn tới, bọn chúng rất sợ đầu của mình cũng sẽ rơi xuống giống như vậy.
Không ai biết tại sao đầu của Cốc Bát lại rơi xuống đất, dường như bọn chúng chỉ mơ hồ nhìn thấy một tia sáng vụt qua, không thể nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ có Nghê Đại Lực và Du Đông biết chuyện này là do vương gia nhà bọn họ làm.
Một lúc lâu sau, Lương Thi Khất cuối cùng cũng định thần lại được, ông ta quát lên: "Khốn kiếp, các ngươi đã giết Cốc Bát, ta bắt các ngươi phải đền mạng".
Lương Thi Khất cảm thấy chắc chắn là Nghê Đại Lực và Du Đông đã bất ngờ sử dụng chiêu thức mờ ám nào đó để giết Cốc Bát, ông ta muốn trả thù cho Cốc Bát.
Trong lúc mọi người còn đang nghĩ rằng Lương Thi Khất sẽ ra tay với Nghê Đại Lực và Du Đông thì Lương Thi Khất lại đột nhiên đổi hướng lao về phía Dương Ân.
Mọi người trong nháy mắt đều hiểu ra, phó bang chủ Cái Bang đã dùng chiêu dương đông kích tây, quả là tinh vi.
Cả Nghê Đại Lực và Du Đông đều sững sờ trợn mắt, trong lòng đều thầm nghĩ: "Kẻ này hẳn là đang nóng lòng đi đầu thai".
Chủ công của bọn họ là ai chứ?
Hắn chính là một thiếu niên siêu phàm đã từng giết chết cường giả cảnh giới Thiên Ngư, lão ăn xin này lại cố chấp lao vào hắn như một con thiêu thân không sợ lửa, dũng khí này thật sự khiến cho bọn họ phải khâm phục không thôi.
“Cẩn thận, ông ta muốn giết ngài”, Ngải Toa lo lắng nhắc nhở Dương Ân.
"Muốn giặc đầu hàng thì cứ bắt vương trước, đợi ta bắt được ngươi rồi thì còn sợ hai kẻ kia không buông tay chịu trói hay sao, ha ha, ta đúng là một người đa mưu túc trí", Lương Thi Khất vô cùng đắc ý cười lớn nói.
Ngay khi ông ta nghĩ rằng mình sẽ tóm được Dương Ân thì cũng là lúc ông ta hoàn toàn rơi vào bị kịch.
Ông ta còn chưa kịp chạm vào Dương Ân thì khuôn mặt đã bị ăn một cái tát, cả thân thể bay ra xa, vài chiếc răng cửa gãy ngay tại chỗ, máu trào ra từ miệng, khuôn mặt biến dạng, như vậy cũng đủ thấy một tát kia đã sử dụng lực mạnh khủng khiếp tới nhường nào.
Đám ăn xin trợn to hai mắt, ai nấy đều lộ ra vẻ kinh hãi, đây chính là phó bang chủ của bọn chúng, thực lực cấp tướng đỉnh cấp, trong vương thành chỉ cần không đụng phải cao thủ cấp vương thì hoàn toàn có thể tung hoành, thế mà ông ta đã bị một thiếu niên tát bay ra xa, thực lực của thiếu niên này còn khủng khiếp tới mức nào chứ?
"Biết ta là vương mà còn dám lao lên, lá gan của ông cũng lớn lắm", Dương Ân nhẹ giọng nói, sau đó liếc mắt nhìn những kẻ ăn xin xung quanh rồi nói tiếp: "Trong các ngươi có kẻ nào không phục thì cứ đồng loạt lao lên đây, bản vương sẽ tiếp hết".
"Tất...!tất cả mọi người xông lên, băm vằm hắn ra cho ta!", nhìn thấy cha mình bị đánh, Lương Âu Khắc vội vàng kích động những người khác ra tay với Dương Ân.
“Dám bất kính với phó bang chủ của bọn ta, mọi người xông lên”, có một tên ăn xin to gan lớn mật quát lên.
Thế là cả đám ăn xin lại một lần nữa tấn công mấy người Dương Ân.
"Tất cả quỳ xuống cho bản vương", Dương Ân tức giận, hắn vốn không muốn chấp nhặt với mấy tên ăn xin này, nhưng bọn chúng lại không biết tốt xấu, hắn liền bộc phát ra sát khí nồng nặc của bậc vương giả, huyền khí từ bên trong cơ thể của hắn phóng ra tạo thành gió lốc, mà hắn chính là tâm của cơn gió lốc này, lốc xoáy cuồn cuộn cuốn bay mấy tên ăn xin trước mặt, khiến cho bọn chúng trở nên hỗn loạn, lăn quay xếp chồng lên nhau.
Dương Ân căn bản không cần động thủ thì những kẻ này cũng đã không chịu nổi một kích.
Dương Ân bước tới trước mặt Lương Thi Khất, nắm lấy cổ của Lương Thi Khất như nắm cổ của một con gà bệnh, nhấc ông ta lên hỏi: "Ông muốn chết không?"
Lương Thi Khất hoàn toàn không có sức phản kháng, trên mặt toát ra vẻ sợ hãi vô cùng, ông ta đã cảm nhận được thiếu niên này ngang hàng với bang chủ của ông ta, đều là cường giả cảnh giới Địa Hải, thậm chí hắn còn có phần đáng sợ hơn bang chủ của ông ta.
Ông ta ngay lập tức không còn chút dũng khí nào, liền vội vàng cầu xin sự tha thứ của hắn: "Ta...!ta không muốn chết, cầu...!cầu xin ngươi buông tha cho ta, ta đã biết sai rồi".
Dương Ân quay đầu nhìn Lương Âu Khắc hỏi: "Ngươi muốn ông ta chết không?"
Lương Âu Khắc nhìn cha mình, hắn ta quỳ xuống tại chỗ khóc: "Đừng giết cha ta, đừng giết cha ta, ta cầu xin ngươi, ngươi muốn làm gì ta cũng được".
Trong đám ăn xin, Lương Âu Khắc là kẻ rất kiêu ngạo, thích bắt nạt kẻ yếu, nhưng hắn ta vẫn một lòng hiếu thảo, mẹ hắn ta mất sớm, hắn ta là do cha mình một tay nuôi lớn, hắn ta biết ơn cha của mình, tất nhiên không muốn cha của mình chết.
"Ta muốn làm gì ngươi cũng được thật sao?", Dương Ân hỏi ngược lại.
"Thật, dù có làm trâu làm ngựa cho ngươi ta cũng bằng lòng", Lương Âu Khắc nói chắc nịch.
"Vậy thì ta muốn một mạng đổi một mạng, ngươi chết đi cho cha của ngươi được sống", Dương Ân cười lạnh nói.
“Không… không được, ngươi giết ta đi, hãy buông tha cho con trai ta”, Lương Thi Khất giãy dụa nói, ông ta chỉ có một đứa con trai, làm sao có thể cam tâm để cho con trai mình chết.
“Không tới phiên ông nói chuyện ở đây”, Dương Ân nói, dùng huyền khí phong ấn giọng nói của Lương Thi Khất, khiến cho ông ta không nói được nữa, sau đó hắn lại nhìn Lương Âu Khắc nói: “Nếu như ngươi không muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho cha ngươi, giết chết cha ngươi sau đó thả ngươi đi, ngươi thấy thế nào?"
Lúc này Lương Âu Khắc cảm thấy rất khó khăn.
Hắn ta chết hay là cha hắn ta chết?
Tuy hắn ta là một người con hiếu thảo, nhưng tuổi đời của hắn ta vẫn còn rất trẻ, hắn ta còn chưa lấy vợ sinh con, còn chưa được hưởng thụ đủ hạnh phúc của đời người, hắn ta thật sự không muốn chết.
Hắn ta nhìn vào mắt cha mình, hắn ta có thể hiểu được cha của mình đang nói: "Con trai hãy sống thật tốt".
Cha hắn ta cũng không muốn hắn ta chết.
Lương Âu Khắc đã khóc rất nhiều, hắn ta thật sự không biết phải trả lời như thế nào.
Mấy tên ăn xin còn lại càng không biết phải nói gì, chỉ có thể cầu nguyện bang chủ xuất hiện để cứu giúp bọn chúng, như vậy thì mọi chuyện sẽ có thể được hóa giải, trong lòng của bọn chúng thì bang chủ chính là người không gì không giải quyết được.
"Cho ngươi ba giây để đưa ra lựa chọn", Dương Ân lãnh đạm cười nói..
Danh Sách Chương: