Hai con thiên yêu đều là sinh linh vượt trên cả vương giả.
Sức chiến đấu của chúng kinh thiên động địa đến mức nào, cho dù chỉ rớt ra một chút sức mạnh đã đủ để vương giả ăn không tiêu.
Tiểu Hắc lại bảo Dương Ân lên, như vậy quả thật là muốn mạng của hắn.
Dương Ân rụt cổ nói: “Chúng ta đợi cả hai bọn chúng cùng bị thương rồi nói đi”.
“Gâu gâu, dựa vào cái bộ dạng này của ngươi thì tương lai làm sao trở thành đệ nhất chiến thần!”, Tiểu Hắc bất mãn kêu lên, ngừng một lát rồi nói: “Có Tiên hoàng ta ở đây, ngươi nhanh lên đi.
Chúng không phát hiện ra sự tồn tại của ngươi đâu”.
“Thật sự là có thể được sao?”, Dương Ân nghi ngờ nói.
“Đừng nhiều lời, ngươi có muốn huyền tinh khí Sương Tuyền không”, Tiểu Hắc đáp lời.
“Được, làm thì làm!”, Dương Ân nghiến răng, thúc đẩy cánh Băng Nhẫn hiện ra, một đôi cánh bạc sống động như thật xuất hiện trên người hắn.
Hắn đưa Tiểu Hắc rời khỏi người Tiện Cốt Đầu đang run rẩy vì sợ hãi, bay về phía núi băng.
“Quả nhiên thằng nhãi này thâm tàng bất lộ, phải cẩn thận mới được”, rùa vân bạc dưới đáy hang đã sớm cảm nhận được tất cả những gì phát sinh bên ngoài kia, nhìn thấy cảnh tượng Dương Ân bay lên thì cảm thấy Dương Ân vẫn luôn che giấu thực lực khiến nó lại thêm phần cảnh giác.
Đồng thời, nó cũng nhìn chằm chằm hai con thiên yêu lớn đang chiến đấu kịch liệt, nhất là khi nhìn thấy con giao long băng kia thì rớt cả nước miếng.
Nếu nó có được máu của con giao long băng thì nói không chừng sức mạnh của huyết mạch sẽ được nâng cao với biên độ cực lớn, có thể tiến hóa thành giao quy.
Như vậy thì lực chiến đấu của nó lại có thể nâng lên một bậc.
Nhưng, nó không có gan mơ tưởng tới thiên yêu, chỉ khát khao máu của giao long rơi ra vài giọt là nó đã hài lòng lắm rồi.
Dương Ân đưa Tiểu Hắc bay về phía núi băng.
Cuối cùng, Tiểu Hắc cũng khởi động sức mạnh của nó, một năng lượng vô hình bao phủ lên người Dương Ân, ngăn cách hắn với trời đất bên ngoài.
Cho dù là thiên yêu cũng không làm cách nào để biết đến sự tồn tại của họ.
.
||||| Truyện đề cử: Tình Cảm Chân Thành |||||
“Lập tức vận hành huyền tinh khí Sương Tuyền, cảm nhận phương hướng chính xác của nó”, Tiểu Hắc thúc giục Dương Ân.
Không cần Tiểu Hắc dặn dò, Dương Ân đã làm như vậy rồi.
Sau khi tới một sơn cốc thì tốc độ vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết của hắn rõ ràng là nhanh hơn bình thường không ít.
Hắn không khó cảm nhận được huyền tinh khí Sương Tuyền.
Hắn chỉ vào sườn núi băng rồi nói: “Ở phía kia”.
Đôi cánh bạc của hắn giang rộng ra rồi vỗ cánh, toàn lực nhanh chóng xông về phía đó.
Lúc này, hai con thiên yêu chiến đấu vô cùng kịch liệt, từng luồng sức mạnh hủy diệt đất trời không ngừng va chạm, dường như muốn phát hủy tất cả, vài ngọn núi lần lượt bị nổ tung và sụt lún.
Dương Ân bị sức mạnh này cuốn thân thể xoay vòng, suýt nữa bị ép thành vũng máu, rõ ràng là sức mạnh của Tiểu Hắc đã có tác dụng giảm bớt ảnh hưởng của nó.
Sau đó, khi Dương Ân lại gần sườn núi thì trưởng tộc sói băng bị đuôi của con giao long băng hung hăng đập trúng, thân hình của nó lao mạnh về phía họ.
“Không hay rồi!”, Dương Ân hô lên thất thanh.
Căn bản là hắn không có cách nào trốn được.
Cơ thể của con sói lao tới quá nhanh.
“Dốc sức tăng tốc, có ta ở đây”, Tiểu Hắc như một liều an thần, gia tăng lòng tin của Dương Ân.
Bụp!
Đám Dương Ân vẫn bị sói băng đụng trúng.
Họ bị mất thăng bằng lao về phía núi băng.
May mắn là sức mạnh của Tiểu Hắc vẫn ngăn cản được phần lớn lực va chạm, nếu không thì một cú va chạm này đã đủ để lấy mạng của họ.
Một đòn của thiên yêu đã đủ để phá núi ngăn sông.
Dương Ân, Tiểu Hắc và trưởng tộc sói băng cùng bị va vào núi băng.
Núi băng lập tức xuất hiện một hố sâu, rõ ràng là Dương Ân và Tiểu Hắc không có cách nào duy trì trạng thái vừa rồi.
Trưởng tộc sói băng lập tức cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ.
Nó đang trong lúc tức giận, căn bản là không hỏi nhiều mà bổ thẳng tới Dương Ân và Tiểu Hắc.
“Chết chắc rồi!”, thân thể Dương Ân vẫn còn tê dại, hoàn toàn không có lực phản kháng, nhìn thấy cái miệng đáng sợ kia há ra thì nhắm mắt chờ chết.
“Gâu gâu!”, Tiểu Hắc vội vàng kêu lên, trong ánh mắt con chó nhỏ tỏa ra ánh sáng kỳ lạ rơi vào trong mắt của trưởng tộc sói băng, dường như sinh ra một ma lực, trong chớp mắt khiến ánh mắt của trưởng tộc sói băng trở nên ôn hòa hơn nhiều.
“Đối thủ của ngươi là giao long băng, đừng ở đây làm lỡ thời gian”, Tiểu Hắc nói với trưởng tộc sói băng.
“Vâng!”, trưởng tộc sói băng khó hiểu đáp lời, từ đây xông ra ngoài rồi lại lần nữa ứng chiến với giao long băng.
Nó cảm nhận được một ý chí không thể xâm phạm trên người Tiểu Hắc, đồng thời nhìn Tiểu Hắc không phải là một con chó nhỏ đơn giản mà là đời sau của sói thánh cao cao tại thượng, sức mạnh huyết mạch nồng đậm đáng sợ, đủ để áp chế khiến nó không có cách nào phản kháng.
Dương Ân ngồi dây, nhìn Tiểu Hắc ủ rũ nói: “Tiểu Hắc, không phải ngươi nói sẽ không có chuyện gì sao? Suýt nữa hại chết ta rồi!”
“Không phải là chưa chết sao? Đừng nhiều lời, nhanh chóng tìm huyền tinh khí Sương Tuyền đi”, Tiểu Hắc không vui trả lời.
“Ở bên kia, còn cách một đoạn”, Dương Ân chỉ về một phía nói, rồi lại xông về phương hướng mà hắn cảm nhận được.
Ngọn núi này cực kỳ lạnh và trơn, người bình thường chắc chắn là không đi được ở đây.
Nếu Dương Ân không có đôi cánh Băng Nhẫn thì nhất định là không có cách nào leo lên sườn núi.
Dương Ân vẫn chưa tới chỗ mà mình muốn tới thì trưởng tộc sói băng lại một lần nữa xông tới chỗ của họ.
Lần này, Dương Ân đã kịp thời phanh lại, mà trưởng tộc sói băng thì lại đụng vào ngay phía trước họ.
Rất nhiều băng tuyết bắn tung tóe khiến Dương Ân đau đớn toàn thân, cảm giác như bị hàng ngàn lưỡi dao chém thương.
Tiểu Hắc đã hết sức mạnh để che chắn cho hắn rồi..
Danh Sách Chương: