“Ngươi là thiên dược sư, đùa cái gì vậy chứ, nếu như ngươi mà là thiên dược sư, vậy thì ta chính là thánh dược sư rồi”, Dương Kiệt vốn không tin lời Dương Ân nói.
Lực chiến đấu của Dương Ân biến thái như vậy, nhất định là hắn đã được rèn giũa từ khi còn là một đứa trẻ thì mới có thể rèn luyện thành chiến thể lớn mạnh như thế, nếu như hắn vẫn còn có thời gian tu luyện, luyện tập thuật luyện đan thì thật đúng là một yêu nghiệt siêu cấp rồi.
Hắn ta không tin trên đời lại có một thiếu niên thiên tài như vậy.
Ai ngờ, lúc này, Hoàng Phủ Minh Ngọc tỉnh lại: “Hắn thật sự là thiên dược sư đó!”
Hoàng Phủ Minh Ngọc biết năng lực của Dương Ân, cô ta không cho rằng Dương Ân sẽ nói láo về chuyện này.
Phải biết rằng hơn nửa năm trước, Dương Ân đã dẫn mấy vị Thiên yêu về thảo nguyên, đổi lại là người khác, không ai có thể tin được chuyện này nhưng sự thật ở ngay trước mắt, lai lịch của Dương Ân quả thực bất phàm.
“Cô tỉnh rồi à?”, Dương Ân nhìn Hoàng Phủ Minh Ngọc chào hỏi một tiếng, sau đó liền nói: “Mấy ngày nay, các ngươi thu hoạch được không ít linh thảo dược vương nhỉ, nếu như các ngươi nguyện ý lấy ra, không chừng ta có thể luyện chế một ít đan dược tiện mang theo cho các ngươi”.
Hoàng Phủ Minh Ngọc không nói lời nào, nhanh chóng lấy ra không ít thảo dược.
Dương Kiệt phía bên này do dự một chút, cũng lấy ra một phần linh dược, nhưng hắn ta không hề lấy ra hết, hắn ta nói: “Nếu như bị gài thì tèo luôn!”
Hắn ta vẫn không tin Dương Ân là thiên dược sư, lấy những thảo dược này ra chủ yếu là để kiểm tra năng lực luyện đan của Dương Ân một chút.
Dương Ân nhìn thảo dược của bọn họ, thực sự là ít đến đáng thương, cũng may còn có mấy gốc dược vương tinh phẩm có thể sử dụng, hắn cười nói: “Hời cho các ngươi rồi!”
Thế là, Dương Ân ở trước mặt bọn họ bắt đầu luyện đan.
Theo sự tăng lên của sức mạnh đóa hoa Thần đình, thuật luyện đan của Dương Ân cũng được nâng cao theo, nhiều loại thảo dược liên tục bay vào trong lò đồng, rất nhanh là đã có dược hương bay ra.
“Không ngờ người này đúng là thiên dược sư!”, Dương Kiệt khẽ kêu lên.
Dương Kiệt lớn lên ở giới siêu phàm, tầm mắt cũng hơn người, Dương Ân lúc này đang dùng thần trí điều khiển dược liệu, chính là tiêu chí của thiên dược sư, thực lực của dược vương đều không thể làm được bước này.
Trong ánh mắt của Hoàng Phủ Minh Ngọc tràn đầy sự ái mộ, trong lòng cô ta thầm khen: “Hắn vẫn lợi hại như vậy!”.
ngôn tình sủng
Cô ta mơ hồ nhớ lại, khi Dương Ân dễ dàng đối phó với dũng sĩ thảo nguyên bọn họ lúc ở thảo nguyên, hắn lúc nào cũng bình tĩnh ung dung như thế, tựa như không có chuyện gì làm khó được hắn.
Đùng đoàng đùng đoàng!
Sau khi Dương Ân luyện hóa thú hạch, đem tinh hoa thảo dược cùng với thú hạch ngưng tụ thành đan thì có thiên lôi từ trên cao bổ xuống.
“Cẩn thận!”, Hoàng Phủ Minh Ngọc lo lắng nói.
Ai biết được, Dương Ân lại lao ngược lên trời, chủ động đối kháng với những thiên lôi đang giáng xuống này, không hề có một chút sợ hãi nào.
Mấy đợt lôi đan vương đánh xuống, tất cả bị Dương Ân dễ dàng hóa giải, trên người hắn cũng không có bao nhiêu thương tích, mà ngược lại lôi hỏa lại bị sức mạnh từ ngực hắn hấp thu.
Sau khi đáp xuống, Dương Ân thu hai kiếp đan vương lại, tiếp tục luyện đan.
Dương Kiệt nuốt nước bọt nói: “Cuối cùng ta cũng biết tại sao tên nhóc này lại có thể đối kháng với thiên lôi của Côn Lôi Tử rồi, hắn đúng là không sợ thiên lôi mà!”
“Ý ngươi là sao, hắn và Côn Lôi Tử đã từng đối đầu?”, Hoàng Phủ Minh Ngọc hỏi.
“Đương nhiên là đã từng đánh nhau rồi, hắn còn đánh bại cả Côn Lôi Tử nữa đó”, Dương Kiệt gật đầu đáp.
Hoàng Phủ Minh Ngọc trở nên hào hứng, yêu cầu Dương Kiệt kể chuyện của Dương Ân cho mình biết.
Dương Kiệt cũng không từ chối, kể chuyện Dương Ân đã hành Côn Lôi Tử như thế nào cho Hoàng Phủ Minh Ngọc nghe.
“Không ngờ mới hơn nửa năm không gặp thôi mà hắn đã lợi hại như vậy rồi!”, vẻ mặt của Hoàng Phủ Minh Ngọc tràn đầy sùng bái.
Cô ta đã gia nhập Thánh Hỏa Giáo, từng nhìn thấy rất nhiều Thiên Kiêu trong giáo, người nào người nấy đều có thiên phú xuất chúng, thức tỉnh tiềm năng, đều là tài năng cái thế.
Cô ta từng nghĩ rằng Dương Ân sẽ ở lại giới phàm tục, cuối cùng cũng chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng, hiện giờ xem ra hắn không phải là ếch ngồi đáy giếng, mà là rồng lặn dưới nước, phá vỡ trói buộc thì không ai có thể ngăn cản bước chân của hắn.
Một đêm trôi qua rất nhanh, Dương Ân đã luyện ra mấy lò vương đan, trong đó có cả Địa vương đan, Địa vương đan này dẫn đến hai kiếp đan lôi, thế sét cuồn cuộn, dược hiệu của đan dược vô cùng hoàn mỹ, bất kì ai uống vào cũng có thể nâng tỷ lệ lên đột phá 70%, nếu có thể luyện thành ba kiếp đan lôi, vậy thì nhất định sẽ có tỷ lệ đột phá là 100%.
Dương Ân có chút không hài lòng nói: “Đã luyện một đêm mà vẫn chưa dẫn tới ba kiếp đan lôi, xem ra mình vẫn phải tiếp tục tăng cường luyện tập mới được!”
Dương Kiệt và Hoàng Phủ Minh Ngọc nghe được những lời này của Dương Ân, trong lòng không biết phải diễn tả như thế nào.
Bọn họ không hiểu về thuật luyện đan, nhưng cũng biết luyện đan sư có thể dẫn ra hai kiếp đan lôi đều là những người có thiên chất xuất chúng, tương lai có cơ hội trở thành thánh dược sư, vậy mà Dương Ân vẫn còn không hài lòng, lẽ nào hắn còn muốn trở thành thần dược sư sao?
Dương Ân hào phóng đưa cho hai người bọn họ đan trị thương và Địa vương đan, Hoàng Phủ Minh Ngọc không chút khách khí mà nhận lấy hết, ngược lại là Dương Kiệt cảm thấy có chút ngại, nói: “Ân Thiên Vương, món quà này lớn quá rồi, chút linh dược đó của ta vốn không đủ để đổi lấy Địa vương đan đâu!”.
Danh Sách Chương: