“Tâm hỏa này phải luyện như thế nào?”, Dương Ân nghe xong liền ngẩn ra.
“Thôi bỏ đi, ta cũng lười giải thích với ngươi, ta sẽ truyền cho ngươi bài luyện đan nhập môn, học xong ngươi tự nhiên sẽ hiểu”, Tiểu Hắc đáp, sau đó giữa lông mày của nó hiện lên một tia sáng, phóng thẳng vào giữa lông mày của Dương Ân.
Dương Ân ngay lập tức nhận được một loạt thông tin khiến cho hắn cảm thấy mù mờ, trong đó có các kỹ thuật cơ bản của thuật luyện đan và điều kiện nhập môn thuật luyện đan, và cũng có nói về "tâm hỏa".
Tim là một vị trí nội tạng quan trọng của cơ thể con người, là nguồn sinh mệnh, nó cung cấp huyết khí cho sự phát triển của tất cả các cơ quan trên cơ thể con người.
Muốn tạo ra tâm hỏa, thứ cần thiết không chỉ là ngưng tụ được năng lượng, mà quan trọng nhất chính là căn nguyên huyết mạch cùng năng lượng hòa vào nhau, hợp nhất với nhau, tạo thành nguồn năng lượng bên trong tâm hỏa.
Tâm hỏa phải phụ thuộc vào thiên phú của tim có tiềm năng tạo nên ngọn lửa, người phàm không thể nào tu luyện, chỉ có những người trời sinh thiên phú dị bẩm mới có thể tu luyện thành công.
Thứ mà những luyện dược sư khác ở bên ngoài sử dụng chẳng qua cũng chỉ là huyền hỏa, do huyền khí ngưng tụ tạo thành, so với tâm hỏa có sự khác biệt vô cùng lớn.
Huyền hỏa cần người sử dụng phải có nguồn năng lượng mạnh mẽ mới có thể chống đỡ, ngọn lửa khó mà giữ được ổn định theo ý muốn, hỏa lực cũng chỉ có thể so với phàm hỏa, còn tâm hỏa thì khác, nó do trái tim sinh ra, cũng chính là một phần của cơ thể võ giả tạo ra nó, cho nên hoàn toàn có thể tùy ý không chế, hơn nữa nó còn có thể tiến hóa theo thực lực của võ giả, tương lai có thể trở thành thánh tâm hỏa, hay thậm chí là tiên hỏa.
Dương Ân rốt cuộc có thể luyện ra tâm hỏa hay không vẫn còn là một ẩn số, vì chuyện này phải dựa vào thể chất thiên phú của hắn.
Hơn nữa, muốn luyện chế đan dược thì cơ bản vẫn phải thông thuộc các loại dược liệu, phối hợp với các toa thuốc khác nhau để luyện chế, nếu như làm tùy tiện thì chẳng những không luyện thành đan dược mà còn luyện ra độc dược.
Dương Ân nhận được lượng thông tin lớn như vậy thì cảm thấy vô cùng choáng váng, cũng may là đóa hoa thần đình của hắn có thể nhanh chóng hấp thụ thông tin tải lên trên cánh hoa, và những thông tin đó được tự động được chuyển hóa thành trí nhớ của Dương Ân, khiến cho hắn có thể tiếp nhận toàn bộ và ghi nhớ rõ ràng từng chi tiết.
Nói cách khác, hắn đã ghi nhớ tất cả thông tin mà Tiểu Hắc chuyển qua, không bỏ sót một chữ nào, đây chính là điểm phi thường của đóa hoa thần đình.
"Tiểu Hắc, muốn luyện thành tâm hỏa thì tim phải có thiên phú của tim để tạo ra ngọn lửa, như vậy bốn cơ quan nội tạng khác cũng có những thiên phú khác nhau sao?", Dương Ân hỏi.
"Tất nhiên, thiên phú tiềm ẩn của con người không chỉ có ở một chỗ, mỗi người lại mở thiên phú của mình ra theo những cách khác nhau.
Có người mở ra huyết mạch thiên phú, có người mở ra linh giác thiên phú, có người lại mở ra khí thế thiên phú,...!dĩ nhiên cũng có không ít võ giả mở ra được nhiều loại thiên phú cùng một lúc.
Ngũ tạng bên trong cơ thể cũng có thiên phú riêng, và cũng là những loại thiên phú khó mở ra nhất, phải là võ thể trời sinh mới có thể thức tỉnh được.
Cho nên việc ngươi có mở ra được tâm hỏa hay không cũng đại diện cho tiềm năng tu luyện của ngươi có cường đại hay không", Tiểu Hắc nghiêm túc giải thích.
Nghe xong lời của Tiểu Hắc, Dương Ân cười toét miệng nói: "Ha ha, thật tuyệt!"
"Ngươi cười ngu ngốc cái gì, với thiên phú của ngươi mà muốn mở ra ngũ tạng thiên phú thì sẽ vô cùng khó khăn, nếu có thể tu luyện ra tâm hỏa cơ bản nhất đã là giỏi lắm rồi", Tiểu Hắc cho là Dương Ân đang kiêu ngạo, liền không nhịn được mà hắt một gáo nước lạnh lên đầu hắn.
Dương Ân đắc ý cười nói: "Ta đúng thật là đã mở ra một trong ngũ tạng thiên phú rồi!"
“Oẳng oẳng, không thể nào!”, Tiểu Hắc bán tín bán nghi.
“Vậy thì để ta cho ngươi xem, ta đã mở ra thiên phú của thận: đôi cánh bí mật”, sau khi tuyên bố hoành tráng, Dương Ân liền triệu hồi đôi cánh nhỏ được sinh ra từ thiên phú của thận.
Đã mấy ngày trôi qua kể từ khi hắn triệu hồi nó ra lần cuối cùng, bây giờ hắn lại có thể triệu hồi nó ra một lần nữa.
Tiểu Hắc chăm chú nhìn đôi cánh bí mật mà Dương Ân vừa triệu hồi ra, đôi mắt nhỏ của nó cũng lộ ra vẻ hứng thú, kích động nói: "Nhóc con, ngươi quả thật không tệ, mới đó mà đã thức tỉnh được một món đồ chơi nhỏ".
“Ha ha, bây giờ thì ngươi đã tin chưa, đoàn trưởng ta quả nhiên có thiên phú hơn người, thực lực vô song”, Dương Ân đắc ý nói.
"Ngươi đừng vội tự mãn, đôi cánh này tuy là đồ tốt, nhưng cũng không dễ dùng đâu, nó khiến cho thận lực của ngươi bị tiêu hao, đàn ông mà thận không tốt thì sau này ở cái phương diện kia sẽ cũng sẽ không tốt", Tiểu Hắc tinh quái nói.
Dương Ân không phải đồ ngốc, hắn lập tức hiểu ra rằng Tiểu Hắc đang ám chỉ đến phương diện nào, nên sắc mặt của hắn liền trầm xuống, chán nản nói: "Đây chẳng phải là đang nói rằng ta không thể tùy ý dùng đến nó, thậm chí là không thể dùng đến nó luôn hay sao?"
"Cũng không đến mức đó, chỉ cần ngươi có thận lực cực tốt, thì đôi cánh này cũng có thể phát huy ra uy lực kinh người, thậm chí còn có thể sớm giúp cho ngươi bay lên được".
"Vậy thì ngươi mau dạy cho ta biết làm thế nào để có thận lực tốt hơn đi!"
"Muốn thận tốt thì tất nhiên là phải bồi bổ nhiều vào, chẳng hạn như dùng nhân sâm, linh chi, dã cẩu tử, còn có các loại linh yêu chi tiên...", Tiểu Hắc liệt kê ra một đống các thứ giúp bổ thận tráng dương.
Dương Ân liền cảm thấy có chút đau đầu, hắn vỗ trán nói: "Dùng nhiều thứ bổ thận như vậy, chỉ sợ rằng đồng tử công của ta cũng sẽ khó giữ, A Di Đà Phật, phải làm thế nào mới đúng đây!".
Danh Sách Chương: