Các tướng lãnh có tuổi khác đều tỏ vẻ khá hâm mộ, có thể nhận một đệ tử xuất sắc như thế cũng là một việc đáng tự hào.
“Mau thả Lam Hinh tỷ ra!”, sau khi giết xong một người, Khỉ Gầy hét lên với đám tộc Man di.
Hoàng Phủ La Sát nói: “Thả ai là do bọn ta quyết định!”
Sau đó, chúng thả một người trong đám tù binh ra, mà người đó chỉ là một tên lính bình thường, không ai thèm quan tâm đến sống chết của hắn.
“Chó Man chết tiệt, còn ai nữa thì mau lăn ra lên đây chịu chết cho ta!”, Khỉ Gầy cực kỳ phẫn nộ nói.
Hắn ta cứ nghĩ giết được một người là có thể cứu được Vạn Lam Hinh, giờ mới biết mình nghĩ sai rồi, chỉ có đấu không ngừng tới cuối mới có thể cứu được Vạn Lam Hinh về.
“Mấy con khỉ Đại Hạ đừng hòng huênh hoang, ta đến giết ngươi!”, có tướng Man hô lên.
Tướng Man này cầm một cái rìu vàng, toàn thân tỏa ra ánh sáng màu vàng, mỗi bước đi đều làm chiến đài rung lắc như chiến thần tộc Man di màu vàng xuất hành, khí thế uy mãnh hơn tên vừa rồi nhiều.
Rìu vàng chém xuống thân Khỉ Gầy, Man kình mạnh mẽ đủ để phá núi nứt đá, cực kỳ đáng sợ.
Khỉ Gầy không hề sợ hãi, mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, nhìn rõ quỹ tích tấn công của chiếc rìu này, tìm chỗ an toàn tránh nơi nguy hiểm né sang một bên, sau đó đoạn côn đánh thẳng vào dưới chân đối phương.
Điểm yếu của tướng Man là từ eo trở xuống, gã không thể phòng thủ ở chỗ đó nên không thể cản được đòn tấn công của Khỉ Gầy.
Một chân bị đánh gãy, đau đến mức ngã xuống đất.
Khỉ Gầy không bỏ qua cơ hội như thế, hắn ta điên cuồng đập đoạn côn về phía trước khiến tướng Man bị đánh đến mức máu văng tung tóe, chết ngay tại chỗ.
Cả người Khỉ Gầy dính đầy máu, hắn ta lại gào lên: “Thả Lam Hinh tỷ ra!”
Vạn Lam Hinh kéo lê cơ thể bị thương nhìn Khỉ Gầy đang liều mạng vì mình thì nở nụ cười bi thương mà lẩm bẩm: “Ân đệ… có một người huynh đệ như ngươi cũng coi như đáng!”
Khỉ Gầy đánh một hơi thắng liên tiếp năm trận.
Đánh ra khí thế của quân Trấn Man, khí thế của người tộc Man di thì hơi giảm sút, chúng cử ra một tướng Man xuất sắc để hạ gục Khỉ Gầy.
Ai biết vào lúc này, Phần Diệu Dương lại ra lệnh Khỉ Gầy lui xuống dưới nghỉ ngơi, đổi người khác ra trận.
Khỉ Gầy cố chấp: “Không được, dù có chết trận, ta cũng phải cứu Lam Hinh tỷ về”.
“Lập tức làm theo mệnh lệnh, nếu không hủy bỏ tư cách của ngươi, ngươi có chết trận cũng vô dụng!”, Phần Diệu Dương hét lên với vẻ uy nghiêm của thiếu soái.
Khỉ Gầy rất bất mãn nhưng cũng đành nghe theo lệnh gã mà xuống dưới nghỉ ngơi.
Hắn ta chỉ mong Vạn Lam Hinh đừng xảy ra chuyện, hắn ta nghỉ ngơi đủ rồi thì sẽ tiếp tục chiến đấu.
…
Lúc hai quân đang đánh nhau kịch liệt thì ở núi băng ở phía Bắc của dãy núi Lang Yên, một thiếu niên dẫn theo một người như nữ quỷ và rùa vân bạc bước ra từ tảng băng.
Thiếu niên này chính là Dương Ân, người phụ nữ chính là Mộng Băng Tuyết, họ bước ra từ trong thế giới nhỏ.
Sau khi Mộng Băng Tuyết uống hoàn hồn đan của Dương Ân, tinh thần đã khá hơn nhiều, đầu cũng linh hoạt hơn nhưng chưa khôi phục hoàn toàn.
Chủ yếu là do hồn lực của cô ta khá mạnh, phải có thiên đan mới có thể chữa khỏi hoàn toàn được, hoàn hồn đan chỉ có tác dụng ở mức đan vương nên không đủ.
Cũng may như thế cũng đã có thể làm thuyên giảm vết thương của cô ta, như thế tạm thời cũng đủ rồi.
Dương Ân cũng sợ cô ta khôi phục lại ngay, nhớ lại chuyện đau thương trước kia rồi phát tiết với mình, thế thì không tốt.
Bây giờ Mộng Băng Tuyết vẫn không nhớ ra chuyện trước kia, vẫn xem Dương Ân như một người nào đó thân thiết với mình.
Cũng chính nhờ cô ta dùng thủ đoạn bẩm sinh mạnh mẽ để tìm kiếm trận pháp của thế giới nhỏ, giúp họ cùng rời khỏi chỗ này.
Cảnh giới thiên ngư vẫn không thể phân bố thế giới nhỏ nhưng lại có năng lực mà vương giả không có.
Nếu không có cô ta, mấy người Dương Ân chỉ có thể ở mãi trong thế giới nhỏ, không thể ra ngoài được.
Rùa vân bạc đã hoàn toàn thần phục Dương Ân, nó đã uống canh thuốc, vết thương cũng đỡ hơn, mạch máu cũng tăng lên một tầng.
Chỉ cần lấy được thêm một ít tinh huyết của giao long băng thì nó có thể trở thành một con rùa giao vân bạc, đến lúc đó sức chiến đấu sẽ mạnh hơn.
Tất nhiên Dương Ân sẽ không đưa thi thể của giao long băng cho nó nên nó phải đợi, ngoan ngoãn gọi hắn là “ông”.
Dương Ân không thích cách gọi này nên bảo nó gọi hắn là “thiếu gia”, như thế thoải mái hơn.
“Hai ngày nay mắt mình cứ giật liên tục, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”, Dương Ân xoa mắt khó hiểu nói.
Ngừng một chốc hắn nói với rùa vân bạc: “Trước tiên cứ đến địa bàn của sói băng, chắc chắn Tiểu Hắc sẽ không có chuyện gì”.
Trước đó, giao long băng nói đã giết Tiểu Hắc khiến hắn tức muốn ngất, giờ khi bình tĩnh lại hắn nghĩ Tiểu Hắc sẽ không bị giết dễ dàng vậy.
Ngay cả rùa thiên yêu mà nó cũng thu phục được, huống hồ gì giao long băng.
Sau khi Dương Ân xuất hiện thì có sói băng phát hiện ra hành tung của họ, từng tiếng soi hú vang lên.
Hu hu!
Tiếng sói hú vang vọng khắp xung quanh làm sơn cốc đều rung lắc.
Lúc trước Dương Ân không có Tiểu Hắc ở cạnh, chắc chắn sẽ sợ hãi mềm nhũn cả chân nhưng bây giờ hắn lại rất bình thản, hắn không nghĩ sói băng sẽ tấn công họ.
“Thiếu gia, sẽ không có chuyện đâu!”, rùa vân bạc lo lắng nói.
Nó biết có một đám sói băng, rùa thiên yêu, nếu sói băng tấn công thì chưa chắc họ có thể đánh lại được.
“Đi thôi, ngươi không chết được đâu!”, Dương Ân nói..
Danh Sách Chương: