Con ngựa Hãn Huyết dẫn đầu lao tới rất dữ dội, mã lực mạnh đến nỗi lỡ mà đụng vào thì sẽ bị thương thừa sống thiếu chết.
Dương Ân hạ thấp người, quét cây đinh ba qua chân ngựa, thành công khiến cho con ngựa Hãn Huyết vấp ngã chổng vó lên trời, những con ngựa Hãn Huyết khác từ phía sau lại lao đến Dương Ân, cây đinh ba trong tay Dương Ân vung lên liên tục, mỗi lần quét qua dùng đến mấy chục đỉnh lực, đánh mấy con ngựa máu thịt lẫn lộn, ngã lăn quay trên đất.
Lớp lớp ngựa Hãn Huyết lao tới đều bị đốn chân ngã chổng vó, thế mà bên hông vẫn còn một con hung hãn đá về phía của Dương Ân.
Móng ngựa của bọn này vừa dày vừa cứng, một khi bị giẫm lên chắc chắn sẽ bị nát bét.
“Cút ngay cho tao!”, Dương Ân đã bị đám ngựa này làm cho phát cáu, hắn gầm lên một tiếng, đấm ra một quyền, mạnh bạo đấm về phía bụng con ngựa, ngay lập tức con ngựa Hãn Huyết vô cùng dũng mãnh kia bị đánh bể bụng văng đi, chỉ còn lại một vũng máu ngựa tanh tưởi.
Sau khi Dương Ân giết ngựa cũng không hề kiệt sức, cây đinh ba của hắn quét qua một lần nữa, huyền khí lóe lên ánh ngũ sắc, những con ngựa lao tới đều bị cuốn bay đi, khó có thể gây được thương tích nào trên người hắn.
Xét cho cùng, những con ngựa Hãn Huyết này cũng không phải là linh yêu mạnh mẽ, chỉ là khí thế có thể hù dọa người, đối với một Dương Ân có chiến lực như vậy mà nói thì căn bản không hề coi là cái gì.
Chiến xong đám ngựa Hãn Huyết, đám Man di kia cũng đã xông tới, chuẩn bị băm nát Dương Ân, nhưng lúc này, một giọng nói tức giận đã vang lên: “Các ngươi dừng tay, con chó khốn kiếp này phải để lại cho ta!"
Đây là giọng nói của A Nhược Lạp.
Gã đã đứng lên một lần nữa và dường như không bị tổn hại gì.
Có thể nhìn thấy bên trong lớp áo rách nát của gã là một tấm giáp Kim Tằm, chính là Vương giáp chân chính chứ không phải là chiến giáp tầm thường.
Dương Ân cầm cây đinh ba lạnh lùng nhìn A Nhược Lạp cười nói: "Mới vừa rồi còn chưa bị đánh chết, bây giờ lại muốn đi tìm cái chết đúng không, vậy thì mau tới đây đi!"
Lời nói của Dương Ân đầy khiêu khích, mà A Nhược Lạp cũng không khách khí nữa, gã vung thương ngà voi trong tay rồi quát lớn: "Vừa rồi chẳng qua là do ta khinh thường ngươi.
Bây giờ thì con chó khốn kiếp nhà ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội nữa".
A Nhược Lạp lao tới, thương ngà voi phát ra Man lực cực mạnh thẳng hướng ngực Dương Ân đâm tới.
Một thương này chỉ đâm thẳng, nhưng ẩn chứa Man lực mạnh không đùa được.
Dương Ân không nghĩ nhiều, cầm cây đinh ba lên nghênh chiến.
Sức mạnh của cả hai ngang nhau một cách đáng kinh ngạc, hai ngọn thương liên tục va chạm vào nhau, những tia lửa bắn ra tứ phía, tiếng leng keng vang lên vô cùng chói tai.
Dương Ân sử dụng đinh ba, Bão Vũ Thương quyết của hắn đã đạt đến giai đoạn hoàn mỹ, muốn giết A Nhược Lạp một cách nhanh chóng, nhưng A Nhược Lạp cũng rất thô bạo, Man lực của gã mạnh hơn rất nhiều so với các Man tướng bình thường.
Gã cầm thương có lực mà xuất thương cũng có lực, dùng mười phần công lực đánh nát thương ảnh của Dương Ân, buộc Dương Ân phải lui về phía sau từng bước, thiên phú của Man tộc đều được gã phô diễn trọn vẹn.
"Thống lĩnh thật cừ, là dũng sĩ mạnh nhất, giết chết tên chó Đại Hạ đó!"
"Thống lĩnh lúc nãy chỉ là quá khinh thường hắn, bây giờ thống lĩnh đã bộc phát uy lực, không kẻ nào có thể ngăn cản được nữa".
"Đúng vậy, thống lĩnh hiện là một trong những ứng cử viên dũng sĩ mạnh nhất tộc ta, đã thức tỉnh hai tầng Man kình.
Một khi thống lĩnh trở nên nghiêm túc, ngay cả những tướng lĩnh hàng đầu của tộc chúng ta cũng không phải là đối thủ".
"Thất bại của chó Đại Hạ xem như là đã định, hắn sẽ không còn cơ hội sống sót nữa".
...!
Rất nhiều tên Man di đều gầm lên, ở trong mắt bọn chúng thì A Nhược Lạp nhất định phải thắng, còn Dương Ân nhất định sẽ thua.
A Nhược Lạp không hề ung dung như bọn chúng nói, tuy rằng hiện tại có vẻ chiếm thế thượng phong, nhưng đối thủ của gã cũng không có chút tổn thất nào, ngược lại gã còn suýt chút nữa bị đối phương đâm vào những chỗ trọng yếu, ba tầng huyền giáp trên người gã cũng không thể chống đỡ được, trong lòng gã thầm nghĩ: "Xem ra không dùng tới Man kình là không được!"
Người tộc Man di trời sinh có sức lực phi thường, nhưng không phải người Man di nào cũng có khả năng thức tỉnh Man kình tầng một.
Nói chung, người Man di có thể thức tỉnh Man kình tầng một đã là tốt lắm rồi.
Nếu như có ai thức tỉnh được Mang kình tầng 2 thì người Man di đó chính là thiên tài của tộc, còn để có thể thức tỉnh Man kình tầng ba thì phải là người Man di có Man lực vô cùng khủng khiếp, bây giờ chỉ có một số người có thể làm được điều đó.
"Chó Đại Hạ khốn kiếp, ta làm nóng người xong rồi, ngươi chịu chết đi!", A Nhược Lạp hét lớn một tiếng, sau đó vận dụng Man kình tầng một, sức mạnh truyền qua cây thương ngà voi đã lớn hơn rất nhiều, nặng nề đánh tới, cây đinh ba trong tay Dương Ân bị đánh bể một góc, Dương Ân bị đẩy lui hai ba bước, miệng hổ cũng cảm thấy có chút tê dại.
Dương Ân còn chưa kịp phản ứng thì A Nhược Lạp đã tung chiêu mạnh mẽ, thương ngà voi trên tay gã lao tới như một con voi khổng lồ có ngà lớn, vẽ một đường vòng cung xảo quyệt đâm thẳng hướng tim Dương Ân.
Thiên Tượng Câu Nguyệt!.
Danh Sách Chương: