Ngay lập tức, từ trong góc tối có một kẻ khác phóng ra, sát khí bừng bừng, đâm thanh trường kiếm về phía của Dương Ân.
Kẻ đó cũng là một vương giả, huyền khí toát ra trên lưỡi kiếm vô cùng đậm đặc, lực sát thương hết sức cường hãn, chỉ cần lơ là một chút là sẽ bị giết chết ngay tại chỗ.
Phản ứng của Dương Ân nhanh phi thường, bởi vì trước khi bước vào sân hắn đã cảm ứng được rõ ràng từng cành cây ngọn cỏ bên trong, ngay cả vương giả ẩn nấp trong góc tối cũng không tránh được pháp nhãn của hắn, mắt thấy trường kiếm sắp đâm trúng ngực, hắn chỉ nhẹ nhàng giơ một ngón tay lên.
Bang!
Chỉ một ngón tay mà lại có uy lực vô cùng đáng sợ, giống như núi lửa phun trào, hỏa lực mạnh mẽ oanh tạc đường kiếm của đối phương, gây nên một trận hỏa khí cuồn cuộn, hòn non bộ bên trong sân đều bị khí thế tập cuốn nghiêng ngã.
Tên vương giả đánh lén bỏ kiếm bay về sau, miệng trào máu, thân hình lảo đảo, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Lúc này, Đường Nhâm Nhiên vừa mới bò dậy nổi, hoảng sợ hét lên: "Vạn Thiên Long, mau tới cứu ta!"
Kẻ mới vừa xuất thủ là vương giả hộ vệ bên cạnh nhị hoàng tử, vậy mà cũng không thể đối phó được với Dương Ân, cho nên Đường Nhâm Nhiên chỉ có thể trông chờ Vạn Thiên Long tới cứu mình, hắn ta sợ chỉ cần chậm thêm một chút nữa thì sẽ bị Dương Ân giết chết.
“Dương Ân dừng lại, ngài ấy là nhị hoàng tử”, Vạn Thiên Long chạy tới với tốc độ nhanh nhất, chặn trước mặt Đường Nhâm Nhiên nói.
Dương Ân hừ lạnh nói: "Vạn thúc thúc, hôm nay ta nể mặt thúc, nhưng nếu như hắn ta lại dám uy hiếp tới gia đình ta, thì cho dù ông trời có xuống ngăn cản, tước gia ta cũng sẽ giết chết không tha!"
Dương Ân còn dám chống lại thánh chỉ, cho nên hắn tất nhiên không sợ nhị hoàng tử, hắn đã không còn là Dương Ân ở sơn ngục năm xưa nữa.
Đường Nhâm Nhiên sau khi được Vạn Thiên Long che chở thì sự hoảng hốt trong lòng liền lắng xuống, hắn ta trừng mắt nhìn Dương Ân hỏi: "Ngươi chính là cái tên Dương Ân đã dám phạm thượng đó sao?"
Sự tích của Dương Ân đã sớm truyền đi khắp vương thành, người trong hoàng cũng cũng có nghe nói tới, dù sao thì Dương Ân cũng là kẻ đầu tiên dám kháng chỉ mà không chết, ai lại có thể quên được hắn kia chứ.
"Không sai, ta chính là Dương Ân, nhị hoàng tử còn có điều gì muốn chỉ giáo sao?", Dương Ân đi tới hỏi.
Đường Nhâm Nhiên vội vàng nép mình lại phía sau Vạn Thiên Long rồi nói: "Ngươi đừng có mà làm loạn, hoàng...!hoàng tử ta không đắc tội đến ngươi".
Ngay cả phụ hoàng của hắn ta cũng không có cách xử lý cái tên này, hắn ta thật sự không muốn chọc giận sát tinh, phản ứng vừa rồi chẳng qua là kinh ngạc khi đụng trúng Dương Ân ở nơi này mà thôi.
Vương giả hộ vệ bên cạnh Đường Nhâm Nhiên chạy đến bên cạnh hắn ta, mặt đầy cảnh giác nhìn Dương Ân nói: "Nếu như ngươi đả thương nhị hoàng tử điện hạ, hoàng thượng nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi".
"Cút đi, sau này không được phép dòm ngó đến Lam Hinh tỷ nữa, nếu không thì ai cũng không bảo vệ được ngươi", Dương Ân tạm thời không muốn trở mặt với hoàng thất, rất không khách khí mắng Đường Nhâm Nhiên.
Đường Nhâm Nhiên trước giờ chưa từng bị ức hiếp như vậy, trong mắt ánh lên vẻ phẫn uất, thầm thề trong lòng: "Dương Ân, ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ làm cho cả nhà ngươi đẹp mặt".
Hắn ta không dám động đến Dương Ân đang phừng phừng lửa giận, ngay lập tức mang theo vương giả hộ vệ ảo não rời khỏi Vạn phủ.
Vạn Thiên Long ngay lập tức đuổi theo rối rít xin lỗi, cho dù ông ta không làm gì thì chuyện này chắc chắn cũng sẽ đổ lên đầu Vạn gia, ông ta nặng nề thở dài nói: "Dương Ân đúng là một đứa không thể khiến cho người khác yên tâm được".
Vạn Thiên Long vội vã trở vào trong sân, phát hiện Dương Ân đang cùng với Vạn Lam Hinh cười nói, tựa hồ như không xem chuyện lúc nãy ra gì.
Khi Dương Ân nhìn thấy Vạn Thiên Long, hắn liền cúi đầu chào rồi nói: "Đã gây thêm phiền phức cho Vạn thúc thúc rồi".
Vạn Thiên Long xua tay nói: "Thêm thì cũng đã thêm rồi, ngươi nói xem bây giờ phải làm gì đây?"
"Ặc...", Dương Ân bị Vạn Thiên Long hỏi, lúc này mới bắt đầu suy nghĩ thấu đáo.
Vừa rồi hắn nhất thời kích động, đắc tội nhị hoàng tử, chắc chắn sẽ dẫn đến không ít phiền toái.
Nhị hoàng tử nếu không dám tìm hắn gây phiền toái thì nhất định sẽ tìm Vạn Thiên Long gây phiền toái, chuyện này quả thật rất đáng để suy ngẫm.
"Lúc nãy nhị hoàng tử điện hạ tới đây cầu hôn, hắn ta rất thích Lam Hinh, ngươi đã đuổi hắn ta chạy đi rồi, vậy thì sau này ngươi cưới Lam Hinh đi, mặc dù con bé có lớn hơn ngươi mấy tuổi, nhưng hai đứa dù sao cũng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tình cảm không phân biệt tuổi tác, ta nghĩ cha mẹ của ngươi cũng sẽ không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này", Vạn Thiên Long sắc bén nói, hoàn toàn không cho Dương Ân cơ hội phản bác.
Vì ông ta biết con gái của ông ta thích Dương Ân, mà Dương Ân quả thực cũng rất tốt, ngay cả hoàng thất cũng dám thách thức, ông ta chỉ đang thuận nước đẩy thuyền, dứt khoát đánh cược một lần, tạo nên mối liên kết giữa Dương gia và Vạn gia.
Như vậy, nếu như Vạn gia xảy ra chuyện thì Dương Ân cũng không thể nào chỉ ngồi nhìn.
Tuy nhiên, vấn đề ông ta đưa ra đã khiến cho Dương Ân vô cùng lúng túng.
Dương Ân đã có người trong lòng, hắn đuổi nhị hoàng tử đi chỉ để giải vây cho Vạn Lam Hinh mà thôi.
Nếu như bây giờ Dương Ân nói không muốn cưới Vạn Lam Hinh, thì không chỉ Vạn Thiên Long không tiếp nhận nổi, chỉ sợ ngay cả Vạn Lam Hinh cũng sẽ chịu tổn thương cực lớn, hắn nên trả lời như thế nào mới phải đây?.
Danh Sách Chương: