Đám ngục nô đang liên tục quan sát tình hình thì kinh ngạc không thôi.
Bọn họ thật sự không ngờ rằng Dương Ân lại giỏi giang đến vậy, đánh bại đám thủ hạ của Hắc Tinh trong nháy mắt.
Hình tượng Dương Ân trong lòng bọn họ đã lên cao vô cùng, biết được rằng chủ nhân thực sự của bang Võ Hầu chính là người thanh niên này.
Dương Ân đi về phía Khỉ Gầy mình đầy thương tích: “Vẫn ổn chứ?”
Khỉ Gầy nằm dưới đất cười đáp: “Chỉ là bị đánh mấy chục cái thôi mà, có gì to tát đâu.
Mấy hôm nữa là sẽ đứng dậy được, thay đại ca đi thu tập đá Xích Cương ấy mà”.
“Ta nhất định sẽ báo thù này cho huynh!”, Dương Ân nắm tay của Khỉ Gầy, nghiêm túc nói.
Sau đó, hắn quỳ xuống cõng Khỉ Gầy lên và đi về phía thạch thất.
Máu tươi của Khỉ Gầy thấm vào quần áo Dương Ân nhưng hắn cũng chẳng buồn bận tâm.
Khỉ Gầy lại vô cùng cảm động, hốc mắt hắn ta đã ngập nước.
Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!
Nói thì đơn giản, nhưng mấy ai làm được?
Dương Ân đưa Khỉ Gầy về thạch thất thì mới cởi bình ngọc vắt ở eo ra, bón địa linh tuyền cho Khỉ Gầy.
Khỉ Gầy đâu có biết đó là địa linh tuyền đáng quý, liền uống cạn sạch.
Trong nháy mắt, luồng sức lực khổng lồ lan rộng trong cơ thể hắn ta, khiến hắn ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.
“Đại ca, đây là nước suối gì mà ngon vậy?”, Khỉ Gầy phục hồi lại một chút, bèn vội vàng hỏi.
Dương Ân cười nhạt: “Đây là địa linh tuyền, rất có ích cho sự khôi phục của huynh, mau vận hành huyền quyết để thu hết nước suối đi”.
Khỉ Gầy ý thức được sự diệu kỳ của nước suối, bèn vội vàng ngồi xếp bằng luyện hóa.
Nếu Khỉ Gầy biết được hắn ta vừa mới uống một ngụm đáng giá vạn kim thì không biết sẽ có cảm xúc gì.
Dương Ân lại nhẹ nhàng như không, chẳng hề quan tâm hay tiếc nuối gì cả.
Với hắn, chỉ cần Khỉ Gầy khỏi lại nhanh là được, cho dù có uống hết địa linh tuyền cũng không sao.
Ai bảo Khỉ Gầy là huynh đệ mà hắn gặp được trong sơn ngục này chứ.
Với huynh đệ của mình, Dương Ân chưa bao giờ keo kiệt.
Giống như trước khi vào ngục, hắn vẫn không quên giao lại chỗ ngân phiếu và ngọc bội bên người cuối cùng cho người bạn của mình.
“Ngươi… Ngươi là ai?”, Tiểu Man đột ngột kinh hãi kêu lên.
Hóa ra cô ta nhìn thấy Vương Cửu Trọng đang nằm ở góc, bộ dạng của hắn ta cực kỳ đáng sợ.
“Ngươi đem mấy kẻ không liên quan vào đây làm gì?”, Vương Cửu Trọng mặc kệ Tiểu Man, mà bất mãn hỏi Dương Ân.
“Tiền bối, bọn họ không phải kẻ không liên quan.
Một người là huynh đệ của ta, một người là tì nữ của ta”, Dương Ân đáp.
“Bảo bọn chúng cút đi, đừng làm cản trở ta!”, Vương Cửu Trọng quát tháo.
Dương Ân cười, hòa nhã nói: “Tiền bối, họ sẽ không cản trở ngươi đâu”.
“Ngươi không hiểu lời ta nói à?”, Vương Cửu Trọng chau mày.
“Ừ, tôi biết làm thế nào rồi”, Dương Ân phản ứng lại, đáp lời, rồi đi về phía Vương Cửu Trọng, cúi xuống xốc hắn ta lên.
Vương Cửu Trọng mắng mỏ: “Tiểu tử ngươi có ý gì?”
“Tiền bối bảo không cho bọn họ cản trở còn gì? Vậy ta đành phải cho ngươi cút thôi!”, Dương Ân lộ ra sắc mặt hung dữ, cười lạnh lùng.
Vương Cửu Trọng bắn ra ánh mắt hình viên đạn: “Ngươi muốn chết?”
“Tiền bối, ta kính trọng vì ngươi là cao thủ, nhưng đừng có không nể mặt như vậy!”, Dương Ân thật sự giận giữ.
Trong hố máu, hắn bị đối phương giày vò phá trận, khó khăn lắm mới cứu được đối phương ra ngoài.
Giờ không những không cảm kích mà lại còn ra lệnh cho hắn, sao hắn chịu nổi chứ.
Vương Cửu Trọng là Vương giả, là kẻ mạnh vượt qua cảnh giới của con người, là sự tồn tại đỉnh cấp nhất trong vương triều Đại Hạ.
Dương Ân ăn gan hùm hay sao mà dám làm vậy chứ?
Đơn giản là vì lúc cõng Vương Cửu Trọng ra ngoài, hắn đã cảm nhận được thân thể của Vương Cửu Trọng yếu ớt vô cùng, lúc trước hắn ta đã tiêu hao quá nhiều sức lực rồi.
Bởi vậy nên Dương Ân mới dám phát ngôn như vậy.
Vương Cửu Trọng không ngờ Dương Ân lại thay đổi thái độ nhanh như vậy, tức giận vô cùng, muốn lập tức bóp chết Dương Ân.
Nhưng giống hệt như những gì Dương Ân nghĩ, hắn ta còn chẳng nâng nổi tay lên, nếu còn cố gắng dùng sức nữa thì e là sẽ chết ngay tại chỗ mất.
“Tốt, tốt lắm!”, Vương Cửu Trọng tức đến nỗi không biết nói gì.
“Tiền bối thong thả hồi phục lại đi, lúc ấy ngươi giết ta cũng được, nhưng xin hãy bỏ qua cho huynh đệ và tì nữ của ta!”, Dương Ân bình thản nói với Vương Cửu Trọng rồi ngồi xuống hộ pháp cho Khỉ Gầy.
Tiểu Hắc lại ở đâu mò ra, cắp lấy bình ngọc từ chỗ Dương Ân đi.
Dương Ân sửng sốt, sau đó nói: “Tiểu Hắc, đừng có nghịch, đây là địa linh tuyền, giá trị cực quý, đừng có làm hỏng của ta đấy”.
Dương Ân không cướp lại luôn, vì hắn biết Tiểu Hắc rất có linh tính, có thể thấy được nó rất nhạy cảm với những mùi của linh vật.
Tiểu Hắc như hiểu được Dương Ân nói gì, bèn vẫy đuôi, sau đó đứng thẳng lên tu sạch bình ngọc.
Dương Ân nhất thời đau xót, thầm nói: “Cái con vật bại gia này, mong là nó để lại chút ít”.
Cũng vào hôm đó, bầu trời sơn ngục xuất hiện Ưng kị của triều đình bay tới..
Danh Sách Chương: