Quân Man, tổng cộng 20 vạn binh lực đang tập hợp ở một chỗ, oai nghiêm hùng dũng, uy thế kinh người, còn có cả từng đợt linh yêu gầm thét rợn người, chấn động đến tận chân trời.
Khí thế của 18 vạn binh sĩ quân Trấn Man đã hoàn toàn bị che lấp, nhất là sau khi Hoàng Phủ Đại Long ra tay, tất cả mọi người đều cảm thấy gia tăng áp lực.
Thông thường, khi cảnh giới cấp Thiên xuất chinh, điều đó biểu thị ý nghĩa hai nước đã bước vào giai đoạn cuối cùng của trận quyết chiến, quyết tâm của tộc Man di lần này vô cùng lớn.
Hoặc là thực sự muốn nghị hòa, hoặc là thực sự muốn khai chiến, giết tới chết.
Bất kể là tình huống nào, Dương Ân mới chính là điểm quan trọng nhất.
Phần Thiên Hùng và các tướng lĩnh khác đều đang tạm thời nghị sự trước trận chiến, nét mặt của bọn họ vô cùng nghiêm túc, hiện rõ sự áp lực.
“Nguyên soái, lời của đám người tộc Man di không đáng tin, chi bằng tranh thủ lúc này tấn công đi!”, một vị tướng lĩnh đề nghị.
“Đúng vậy, dựa vào binh lực của chúng ta thì không cần phải sợ bọn chúng”, Cận Niệm phụ họa nói.
“Nếu như các ngươi có thể đối phó với vương giả của cảnh giới Thiên Ngư siêu cấp của đối phương, ta sẽ khai chiến!”, Phần Thiên Hùng chau mày khẽ nói.
Lúc này, tất cả mọi người đều im bặt không nói nên lời.
Một lúc sau, Hứa Đình Hoằng nói: “Đã phái người cấp tốc về bẩm báo cho triều đình rồi, bảy ngày này vừa đủ để chờ quân triều đình pháo tới chi viện!”
“Ta nghĩ nếu tìm Dương Ân về thì mọi chuyện đều có thể được giải quyết!”, Tào Kiến Đạt nói.
“Dương Ân là một tên phản đồ, đây đã là sự thật hiển nhiên rồi, lão Tào, sao ngươi vẫn còn tin hắn chứ?”, Nam Tề Tần tức giận nói.
“Sao ngươi cứ khăng khăng cho rằng hắn là kẻ phản đồ chứ? Ta nghĩ lần này tộc Man di là mang theo thành ý đến đây!”, Tào Kiến Đạt hỏi ngược lại.
“Tộc Man di và chúng ta đã chiến tranh không ngừng suốt trăm năm rồi, bọn chúng mà có ý tốt thì đã không phải là tộc Man nữa rồi.
Dương Ân dựa vào cái gì mà có thể khiến bọn chúng ngừng giao chiến với chúng ta trong 10 năm chứ, ta thấy ngươi là bị đan dược của hắn mua chuộc thôi!”, Nam Tề Tần đổ trách nhiệm cho Tào Kiến Đạt.
Lúc Tào Kiến Đạt đang định đáp lại, Phần Thiên Hùng đã lớn tiếng quát: “Đủ rồi, giờ không phải lúc cãi nhau! Chúng ta đều đã tiến vào trạng thái phòng bị, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, chờ viện binh của triều đình đến rồi tính tiếp!”, dừng lại một lúc, ông ta tiếp tục: “Lão Tào, ngươi phái người đi tìm tung tích của Dương Ân, chuyện này là do hắn dấy lên, e là sau cùng vẫn phải cần hắn kết thúc!”
“Được, ta sẽ phái người đi tìm hắn, nhưng hắn có nguyện ý trở về không, ta cũng không dám đảm bảo!”, Tào Kiến Đạt không hề từ chối.
...!
Về phía quân Man, không chỉ có Hoàng Phủ Đại Long đến, mà ngay cả Hoàng Phủ Chiến Hùng cũng đích thân tới một lần nữa, điều này cho thấy ông ta rất coi trọng chuyện này.
Hoàng Phủ Đại Long đem tin tức vừa rồi nói với Hoàng Phủ Chiến Hùng, Hoàng Phủ Chiến Hùng nghe xong lại cười lớn nói: “Như vậy thì tốt quá, như vậy thì thật tốt quá rồi!”
“Đúng vậy, nếu như đám người Đại Hạ thực sự đã cho rằng Dương Ân lão đệ tạo phản, nói không chừng còn có thể thúc đẩy hắn gia nhập tộc Man di chúng ta, làm lớn mạnh sức mạnh của tộc ta!”, Hoàng Phủ Đại Long cười nói.
“Đâu có dễ dàng như vậy chứ, nhưng dù sao cũng phải thử xem sao, Dương Ân lão đệ có thể có được sự đồng ý của ba vị đại nhân thủ hộ thì không có đơn giản như vậy!”, Hoàng Phủ Chiến Hùng nói.
“Ta đã nói rồi, trong vòng bảy ngày mà không thấy Dương Ân, chúng ta sẽ tiến công, ta nghĩ Đại Hạ sẽ cầu viện triều đình, vậy nên đối phó thế nào đây?”, Hoàng Phủ Đại Long hỏi.
“Đại Hạ có phái ai đến đây thì cũng vô ích, chuyện này là tình thế bắt buộc!”, Hoàng Phủ Chiến Hùng nói.
“Vậy là vẫn sẽ tiến công sao?”
“Để xem thế nào đã, ta nghĩ có lẽ Dương Ân lão đệ sẽ đến tìm chúng ta để thương lượng!”
...!
Tại Vương thành nước Đại Hạ.
Trên điện Kim Loan, Hoàng thượng nước Đại Hạ đã triệu tập văn võ bá quan nghị sự khẩn cấp.
“Hiện nay quân Man đã điều 20 vạn đại quân áp sát biên giới, chúng khanh gia có thượng sách gì không?”.
Hoàng thượng nước Đại Hạ trầm giọng hỏi.
“Hoàng thượng, quân Man vừa bị đại bại, bọn chúng vẫn còn dám tới xâm phạm, bọn chúng thực sự cho rằng Đại Hạ chúng ta không có ai nữa rồi sao, thần tin rằng Phần nguyên soái ắt sẽ có kế sách đánh lui kẻ địch!”, một vị quan văn đứng dậy nói.
“Đúng vậy, lực chiến đấu của Phần nguyên soái rất lớn mạnh, năng lực thống lĩnh quân đội là hiếm có ai sánh được, có ngài ấy trấn giữ biên ải, tộc Man di khó mà tiến lên phía bắc”, một người khác lại nói.
Thượng tướng La Công Minh đứng lên, hừ lạnh nói: “Một đám nói bừa, cho dù Phần Thiên Hùng có ba đầu sáu tay thì cũng không thể ngăn cản sự hủy diệt của cường giả của cảnh giới cấp Thiên của nước người ta được.
Chỉ cần hắn chết, quân ta ắt sẽ đại loạn, vì vậy chúng ta bắt buộc phải cử ra một cường giả của cảnh giới cấp Thiên tới chi viện, bằng không biên quan sẽ khó thủ được!”
“La tướng quân nói chí phải, xin hoàng thượng mời ra cường giả cảnh giới cấp Thiên trấn áp quân địch”, một vị quan võ đứng lên phụ họa.
“Chuẩn!”.
Hoàng thượng liền đáp ứng không chút suy nghĩ.
Ngay sau đó, ông ta lại nói: “Có điều, chuyện quân Man áp sát biên giới lần này có phần kì quái, nghe đồn có liên quan đến Thiên Lang tướng Dương Ân của quân ta, các khanh có ý kiến gì không?”
“Kẻ phản đồ Dương Ân đáng chém!”, có người lập tức cấp tiến đáp lại.
“Đúng vậy, lẽ ra ban đầu nên chém đầu hắn mới phải, để giờ đúng là nuôi hổ gây họa mà!”
“Thần kiến nghị giết phu phụ Dương Trấn Nam trước, sau đó tru di cửu tộc!”
...!
Đám văn võ bá quan này sớm đã có một buổi nghị sự, đã biết rằng chuyện quân Man áp sát biên giới tới đều là do Dương Ân cố ý, ngoài mặt thì nói là cầu hòa, nhưng trên thực tế lại chính là trong ứng ngoài hợp, gây bất lợi cho Đại Hạ.
Trong số đó cũng có người cố ý thêm dầu vào lửa, nhất định phải gán cho Dương Ân tội danh phản quốc thì mới yên lòng.
Hoàng thượng nước Đại Hạ lộ ra vẻ nghiêm trọng, tin tức mà ông ta nhận được còn nhiều hơn thế, ông ta nghe nói bên cạnh Dương Ân có cường giả cảnh giới Thiên Ngư bảo vệ, còn có một sư tôn thần bí, đủ loại dấu hiệu cho thấy Dương Ân đã sở hữu được cơ duyên kinh thiên rồi, không phải là người mà thế tục có thể áp chế được, nếu như ông ta thực sự làm như vậy với Dương Ân, chỉ e là sẽ gây ra phiền phức không nhỏ.
Cho dù sau lưng ông ta cũng có chỗ dựa nhưng điều này không có nghĩa là ông ta có thể thờ ơ trước những mối đe dọa của cao thủ cảnh giới Thiên Ngư trở lên.
Đúng lúc này, một giọng nói vang vọng trong hoàng cung: “Tội thần Tiết Quý cầu kiến Hoàng Thượng!”
Tội thần Tiết Quý.
Bốn chữ này giống như sấm sét giữa trời xanh, đã chấn động toàn bộ hoàng cung..
Danh Sách Chương: