Đổi thành cường giả cảnh giới Thiên Ngư khác thì chưa chắc Dương Ân đã đối phó dễ dàng như vậy.
Sau khi Dược Viêm Hải tránh khỏi sức mạnh thiêu đốt của Lam Yêu Cơ, ông ta lau một mồ hôi lạnh, thầm lẩm bẩm: “Đây là mồi lửa gì vậy, thế mà có thể tạo ra cảm giác uy hiếp thật lớn cho mình.
Ta phải chiếm lấy nó, vừa hay bù vào khuyết thiếu không có mồi lửa tốt hiện tại”.
Thì ra mồi lửa của ông ta đã đưa cho con trai của mình rồi, người đạt tới cảnh giới Thiên Ngư đã có thể ngưng tụ ra chân hỏa, hoặc là tìm kiếm một mồi lửa cao cấp khác tương xứng càng phù hợp với cảnh giới của ông ta.
Nghĩ đến đây ánh mắt ông ta trở nên càng nóng rực hơn, ông ta nuốt một viên đan dược sau đó liền xông về phía Dương Ân, muốn cướp đoạt mồi lửa của hắn.
Dương Ân nằm dưới đất, thương thế đang dần khôi phục, đồng thời trong đan điền không ngừng cuộn trào sức mạnh thủy triều, Thái Thượng Cửu Huyền quyết vận hành điên cuồng đang hút thủy huyền khí dưới đất, hắn phải đột phá mới có thể có được phần thắng.
Đóa hoa Thần đình của Dương Ân đang lập lòe, hắn cảm ứng được tất cả bên trong này nhưng vẫn phải phân tâm phòng ngừa Dược Viêm Hải phản kích.
Dược Viêm Hải đạp bước trên không, một cái chân bằng lửa cực lớn đang sắp giẫm vào bụng dưới của Dương Ân.
Nếu như bị cái chân này giẫm trúng, Dương Ân muốn không chết cũng khó.
Mọi người xung quanh trơ mắt đứng nhìn Dược Viêm Hải tàn sát Dương Ân ngay tại chỗ, tâm trạng của bọn họ vô cùng phức tạp, đặc biệt là Đường Hiểu Hàm, nàng ta chỉ hận không thể lao lên liều mạng với Dược Viêm Hải.
Nhưng mà thực lực của nàng ta có hạn, hoàn toàn không có lấy một chút tác dụng nào.
Giờ phút này nàng ta thực sự nhận ra rằng có được thực lực mạnh mẽ là chuyện quan trọng như thế nào! Đôi môi nàng công chúa đã cắn chặt đến mức bật máu, nàng ta hận bản thân vô năng, cũng đã quyết tâm là chỉ cần Dương Ân không chết thì tương lai nàng ta nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện, cố gắng trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ.
“Người muốn giết ta không ít, nhưng cuối cùng người phải chết cũng chỉ là đối phương mà thôi!”, Dương Ân ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng.
Đạo Tử thần trong Thần đình hoàn toàn bùng nổ.
Ở gần đó tràn ngập hương vị Tử thần trong vô hình, lực ý chí khủng bố cuồn cuộn lao về phía Dược Viêm Hải.
Mỗi một tia tiềm lực trong cơ thể của Dương Ân đều bị ép ra bên ngoài, kích hoạt thiên phú cánh Băng Nhẫn mà hắn có được.
Dương Ân muốn giết chết Dược Viêm Hải!
Thiên phú mà Dương Ân có được, ngay cả chính hắn cũng không biết nó đáng sợ đến thế nào.
Dưới sự ảnh hưởng của đạo Tử thần, Thần đình của Dược Viêm Hải cũng bị tấn công.
Hương vị Tử thần đó không dễ chịu gì, nó khiến cho ông ta hồi tưởng lại cảm giác hít thở không thông khi rơi vào cảnh cận kề cái chết, khuôn mặt già nua lộ ra vài phần sợ hãi, đòn tấn công của ông ta nhanh chóng rút đi.
Cùng lúc đó cánh Băng Nhẫn ẩn hình của Dương Ân biến thành lưỡi dao sắc bén, cực kỳ nhanh chóng chém tới chỗ quan trọng trên người đối thủ.
Không thể không nói, cường giả cảnh giới Thiên Ngư vô cùng mạnh mẽ, các loại phản ứng vô cùng nhạy bén, chỉ một chút không ổn thôi là đối phương đã có thể phản ứng lại được ngay.
Dược Viêm Hải chịu sự ảnh hưởng của đạo Tử thần nhưng ông ta vẫn vận hành sức mạnh ổn định trong Thần đình của mình, thân hình nhanh chóng lùi lại, giáp Thiên Lân gia tăng thêm một lượt, chuẩn bị sẵn sàng mọi mặt.
Cánh Băng Nhẫn giống như sao băng bay ngang qua, Dược Viêm Hải hoàn toàn không nhận thấy sự tồn tại của nó, chỉ cảm nhận được hàn ý lạnh lẽo, dựa vào bản năng mà né tránh.
Khuôn mặt già nua của ông ta bị cứa ra một vết máu, còn có một băng tuyết đông kết lại trên mặt khiến ông ta cực kỳ khó chịu.
May sao ông ta né rất nhanh, nếu như chậm chút nữa thì cái đầu ông ta đã bị cắt bỏ.
“Thứ gì vậy, cút cho ta!”, Dược Viêm Hải quát lên một tiếng điều động sức mạnh trời đất phong tỏa một dặm quanh nơi này.
Ngọn lửa tiếp tục đốt cháy, không có bất kỳ lực lượng nào xung quanh ông ta còn có thể tiếp tục ẩn mình nữa.
Cánh Băng Nhẫn tiếp xúc với hỏa lực của ông ta mà vẫn lan tỏa ra tấn công Dược Viêm Hải.
Ngọn lửa bị cắt vỡ ra thành nhiều phần, giáp Thiên Lân bị chém nát, bụng Dược Viêm Hải bị một đao chém qua, máu tươi phun trào, gần như có thể nhìn thấy cả ruột bên trong.
Hiện giờ Dược Viêm Hải rất sốt ruột.
Phòng ngự giáp Thiên Lân của ông ta rất mạnh nhưng mà thứ vô hình này lại có thể phá vỡ được, thật sự khiến cho ông ta không đảm bảo được gì.
Ông ta liên tục ra chiêu, muốn đập vỡ thứ vô hình đang tấn công.
Cánh Băng Nhẫn là do Dương Ân khống chế theo ý của mình, nó không ngừng biến ảo phương hướng bắt đầu tấn công về phía Dược Viêm Hải khiến cho ông ta khó lòng phòng bị được.
Người đứng ở nơi xa nhìn thấy cảnh tượng này đều đã cứng họng, không nghĩ ra được là thứ gì đang đối phó với Dược Viêm Hải, có điều bọn họ cảm thấy nó có liên quan đến Dương Ân.
Trước mắt mặc kệ là có thiện ý hay địch ý với Dương Ân, bọn họ đều nảy sinh vài phần kính trọng hắn.
Dựa vào cảnh giới Địa hải trung cấp mà có thể chiến đấu kịch liệt với cường giả cảnh giới Thiên Ngư, đây là công lao vĩ đại đến bậc nào.
Dương Ân một người làm hai việc, một mặt kiềm chế Dược Viêm Hải, một mặt còn phải nắm bắt thời gian khôi phục thương thế và xung kích vào cảnh giới Địa hải cao cấp.
“Luyện hết cho ta!”.
Trong lòng Dương Ân gào thét, Thái Thượng Cửu Huyền quyết điên cuồng hấp thu thủy huyền khí.
Thân thể hắn giống như máy nén, sau khi những sức mạnh đó tiến vào trong đan điền, hắn không ngừng áp chế xuống.
Hắn muốn đạt tới thời cơ cực hạn nhất rồi mới tiến hành thăng cấp.
Thủy triều Địa Hải tầng bảy mươi tám!
Thủy triều Địa Hải tầng bảy mươi chín!
Thủy triều Địa Hải tầng tám mươi!
Trong đan điền của Dương Ân, sau khi hội tụ rất nhiều huyền khí, các tầng chồng chất lên càng ngày càng cao, khí thế mãnh liệt đó cực kỳ đồ sộ, chỉ thiếu một chồng cuối cùng là có thể đạt tới cực hạn.
Nhưng sức mạnh một chồng cuối cùng này khó khăn nhất, bất kể Dương Ân cố gắng đến thế nào cũng không đạt được nó, trong lòng hắn cực kỳ nôn nóng: “Xếp lên đi!”
Bên trên trời cao, Dược Viêm Hải đã bình tĩnh lại, bắt được dấu vết chuyển động của một cánh Băng Nhẫn, ông ta rút ra một cây đao bằng lửa liên tục chém về phía nó.
Ông ta không hề nương tay, mặc kệ đó là thứ gì, ông ta đều phải chém nát nó thành bột mịn.
Một trận đao điên cuồng chém xuống, cánh Băng Nhẫn bị chém trúng, nó là một bộ phận của thân thể Dương Ân, sau khi nó bị thương thì cũng như Dương Ân bị thương.
Cơ thể hắn không khỏi co rút, sức mạnh rất vất vả mới tích lũy được suýt chút nữa không còn đã bắt đầu tán loạn.
Sau khi Dược Viêm Hải loại bỏ uy hiếp, ông ta không còn vẻ nghiêm nghị nữa, giơ cây đao bằng lửa lên không trung, chém về phía Dương Ân, đồng thời cao giọng: “Hôm nay, dù có là thần tới đây cũng không cứu nổi ngươi!”
Ánh đao điên cuồng bao phủ, có được uy lực chia non xẻ núi, ngay cả trận pháp trong hoàng cung cũng bị ảnh hưởng, lờ mờ xuất hiện một vệt nứt nẻ.
Có thể thấy rõ ý muốn của Dược Viêm Hải phải giết chết Dương Ân.
“Phải cầu cứu rồi sao?”, Dương Ân nằm trên mặt đất nhìn đòn tấn công đang rơi xuống, có chút lực bất tòng tâm.
“Không… Ta là người đàn ông phải trở thành Chiến Thần, ta vẫn có thể liều một phen.
Xếp lên cho ta!”
Uỳnh!.
Danh Sách Chương: