Mặt Rỗ thấy Dương Ân bình tĩnh như vậy thì trái lại trong lòng cảm thấy khó chịu, gã nghiêm giọng nói: “Bỏ đồ xuống, bọn ta ở lều này.
Sau này gặp bọn ta biết điều thì đi đường vòng.
Ta sẽ tha cho ngươi một lần”.
Một người khác nói: “Làm gì mà đại ca phải khách khí với hắn.
Ta đi xử lý hắn, thu hắn làm tiểu đệ của chúng ta, sau này lại thu nạp thêm ít người nữa, tạo thành một đội, đi giết quân Man di cũng có lực hơn”.
Nói xong, tên này xông tới bắt Dương Ân, quả thật là không coi Dương Ân ra gì.
Lúc nãy, ngón tay của tên này còn đang ngoáy mũi, bây giờ lại cứ thế đi bắt Dương Ân khiến hắn không thể chịu được.
Khi bàn tay của người kia sắp chạm vào lồng ngực của hắn thì hắn đã bắt lấy cổ tay của gã, sau đó khẽ xoay một cái: “Rắc!”, một âm thanh thanh thúy vang lên, sau đó là một tiếng kêu thảm thiết: “A!”
Cánh tay của tên kia cứ thế bị Dương Ân vặn gãy dễ dàng.
Dương Ân ném người kia về mấy người phía sau gã như một con chó chết rồi gào lên: “Cút đi cho ta.
Bây giờ, thống lĩnh ta không có thời gian thu dọn đám rác rưởi các ngươi”.
Đám Mặt Rỗ vẫn chưa kịp phản ứng đã bị người anh em của mình đập vào mà cùng ngã lăn ra đất.
Sức mạnh không thể ngăn cản đó quá mạnh, khiến đám Mặt Rỗ rốt cuộc cũng biết được thực lực của Dương Ân đáng sợ thế nào.
Dương Ân không thèm để ý tới mấy chuyện vụn vặt này, lại đi về lều của mình một lần nữa.
Ngay sau đó, hiện trường chỉ còn lại Mặt Rỗ đang sững sờ, gã lẩm bẩm nói: “Ta điên rồi mới tới gây rắc rối cho phó thống lĩnh.
Hắn chính là người mà đoàn trưởng đích thân chỉ điểm, nếu không có tài cán gì thì sao dám nhận chức phó thống lĩnh, vẫn nên quay về bẩm báo…”
Gã còn chưa nói xong thì có tiếng người vang lên: “Được rồi, không cần quay lại bẩm báo, ta tới rồi”.
Mặt Rỗ và những kẻ khác thấy người tới thì đều tỏ ra vẻ mặt kinh hoàng: “Bái kiến Hoàng đại nhân”.
Người đến chính là một người đàn ông khoảng ngoài 30 tuổi.
Hắn ta trông bình thường, nhưng trong đôi mắt lại có vẻ tự tin phi thường.
Bên cạnh hắn ta còn có một người phụ nữ ăn mặc hở hang.
Người phụ nữ này cũng trông khá bình thường, nhưng lại có bộ ngực khủng, phần lớn đều lộ ra ngoài, vô cùng kích thích mắt nhìn.
Cặp đôi trộm cắp Hoàng Mạc Cái và Hoàng Minh Oanh!
Nghe nói, họ là một đôi anh em có chung huyết mạch, nhưng từ nhỏ đã nảy sinh tình cảm sai lệch nên mới có mối quan hệ loạn luân này.
Tính tình của hai người cũng cực kỳ cổ quái, làm không ít chuyện ác, cho nên bị bắt phải tới quân đoàn Tử Thần để làm tử sĩ.
Hai người họ đều đạt tới cảnh giới cấp tướng trung kỳ, khi liên thủ có thể đối phó với cảnh giới cấp tướng cao cấp, có danh tiếng không nhỏ trong quân đoàn Tử Thần.
Lần này, họ xông tới chỗ Dương Ân, muốn vị trí phó thống lĩnh của hắn.
“Chỉ là một thiếu niên non choẹt mà còn không xử lý được.
Mặt Rỗ, quả thật là ngươi càng sống càng tụt lùi rồi”, Hoàng Minh Oanh lên giọng khàn khàn.
Người ta đều nói, người như tên.
Nhưng Hoàng Minh Oanh hoàn toàn không có một giọng nói như chim oanh, mà chỉ là giọng khàn khàn thô kệch khó nghe vô cùng.
Mặt Rỗ không dám phản bác lời mỉa mai đó.
Gã đã học được cách cúi đầu trước thế lực này.
“Đi thôi, còn không đi cướp vị trí này thì chỉ sợ kẻ khác sẽ không nhịn được mà nhanh chân đớp mất!”, Hoàng Mạc Cái sẵng giọng nói.
Thế là hai người họ đi về phía lều của Dương Ân.
Họ vừa tới gần thì giọng nói của Dương Ân đã vang lên từ bên trong trước: “Qua cửa là khách, mời vào”.
Hoàng Mạc Cái và Hoàng Minh Oanh đưa mắt nhìn nhau, nắm tay nhau đi vào trong lều.
Mặt Rỗ và những tên khác thì không đi.
Họ đều đợi ở bên ngoài.
Muốn xem xem rốt cuộc một trận ác chiến là như thế nào.
Đáng tiếc, bọn họ mãi vẫn chưa nghe thấy động tĩnh gì thì cảm thấy, có khi nào ba người bên trong đang trò chuyện thương lượng vui vẻ hay không.
“Lão đại, sao bọn họ vẫn chưa đánh nhau?”, có người nhỏ giọng bên tai Mặt Rỗ hỏi.
“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai, mới đi vào một lát, chắc phải lễ trước binh sau”, Mặt Rỗ bực tức nói.
“Hai vị đó là người lễ trước binh sau sao? Ta thấy không giống lắm!”, có tên khác nói.
“Các ngươi không nói thì cũng không ai bảo các ngươi bị câm đâu!”
…
Khoảng mấy phút sau thì Hoàng Mạc Cái và Hoàng Minh Oanh cũng từ bên trong đi ra.
Đám Mặt Rỗ hơi kích động, đang muốn xông tới thì cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm.
Tại sao Hoàng Mạc Cái và Hoàng Minh Oanh lại cúi đầu thấp thế.
Thật không giống phong cách cao ngạo của họ thường ngày.
Lúc này, giọng nói của Dương Ân lại vang lên: “Hoan nghênh hai vị lần sau lại tới”.
Hoàng Mạc Cái và Hoàng Minh Oanh nghe thấy câu nói này thì loạng choạng suýt ngã.
Lúc này, đám người Mặt Rỗ mới nhìn rõ trên mắt của Hoàng Mạc Cái và Hoàng Minh Oanh có vầng thâm đen tròn.
Mà tất cả binh khí và đồ quý đeo trên người đều không thấy nữa.
“Đây… đây là chuyện gì vậy? Không phải là họ bị thống lĩnh đánh chứ?”, Mặt Rỗ không hiểu chuyện gì xảy ra lẩm bẩm.
“Các ngươi nhìn gì mà nhìn, không mau cút đi.
Có phải chê Dương thống lĩnh đại nhân dạy dỗ chưa đủ hả!”, Hoàng Mạc Cái ôm cái mũi vẫn đang chảy máu của mình gào lên.
“Các ngươi nhớ kỹ, sau này gặp Dương thống lĩnh thì phải tôn kính như gặp bọn ta, không, phải tôn kính hơn bọn ta.
Sau này, hắn chính là thống lĩnh đại nhân của chúng ta!”, Hoàng Minh Oanh che mặt nhìn đám Mặt Rỗ, nhấn mạnh.
Đám Mặt Rỗ nghe thấy khẩu khí của hai người này không đúng lắm, nên rất nhanh chóng khẳng định suy nghĩ trong lòng.
Bọn họ bị thống lĩnh đại nhân đánh rồi!.
Danh Sách Chương: