Mũi tên hung hãn bắn vỡ vương giáp của Dương Ân và xuyên qua lưng của hắn, khiến cho máu tươi chảy ra giàn giụa.
Trong lúc này, Thanh Tĩnh mới tỉnh ra.
Thanh Tĩnh bị mê hương của "Công tử phong lưu" làm cho choáng váng, dược tính của mê hương vừa mới hết thì nàng ta liền có thể tỉnh táo lại, vừa lúc nhìn thấy Dương Ân đang ôm lấy mình, chuyện này làm cho nàng ta hết sức sợ hãi mà kêu lên: "Dương...!Dương thí chủ, ngươi muốn làm gì?"
Dương Ân không trả lời, vẫn tiếp tục ôm nàng ta.
Bang bang!
Sau khi hắn ôm được Thanh Tĩnh né tránh công kích thì ở vị trí đứng ban đầu của hắn đã có hai mũi tên cắm xuống, lực mạnh đến nỗi khiến cho mặt đất nứt toát ra cả một cái hố sâu hoắm.
"Tên nhóc khá lắm, nhưng ta không tin mình không thể bắn chết ngươi", "Công tử phong lưu" quát lên một câu, chuẩn bị ra tay thêm một lần nữa, gã nhất định phải giết chết được Dương Ân.
Trong lúc này lại có thêm một số lượng lớn Dạ Xoa phóng ra, bọn chúng lao tới với khí thế ầm ầm dữ dội, "Công tử phong lưu" thấy thế thì liền quay đầu bỏ chạy, trước khi bỏ chạy còn không quên liếc lại rồi thầm lẩm bẩm: "Thật đáng tiếc, không bắt được tiểu ni cô trong sáng kia".
Cái tên "Công tử phong lưu" kỳ thật là do chính gã tự xưng, chứ người khác đều gọi gã là "Hái hoa tặc" Tương Bình, gã không chính không tà, không môn không phái, chỉ là một tán tu, nhưng không biết gã nhận được truyền thừa từ vị cao thủ nào mà lại có chiến lực rất cao và tốc độ vô song, mới hai mươi sáu tuổi mà đã có thể đột phá cảnh giới Thiên Ngư, không hề kém cạnh thiên kiêu chi tử của các đại môn phái.
Gã ta không biết đã làm hại biết bao nhiêu tiên tử trong giới siêu phàm và trở thành nhân vật nổi tiếng trong giới siêu phàm.
Ngoài bản chất tồi tệ này thì trong một số việc khác gã lại biểu hiện khá tốt, như khi gặp phải người bị trộm ngựa thì gã sẽ xử lý tên trộm ngựa đó để cứu người, hoặc là khi gặp người bị trọng thương thì có đôi lúc gã sẽ phân phát chút lòng thương hại để cứu giúp, nhưng bất kỳ ai làm hỏng chuyện tốt của gã thì gã cũng sẽ không để cho người đó được sống yên ổn, giống như việc Dương Ân cứu Thanh Tĩnh ngày hôm nay đã phá hỏng chuyện tốt của gã, khiến cho gã chỉ hận không thể giết chết được Dương Ân.
.
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
Dương Ân tiếp tục lăn, cơ thể của hắn bị va chạm mạnh khiến cho mũi tên đang cắm sau lưng hắn đâm vào càng lúc càng sâu, sự đau đớn khiến cho hắn tê liệt, khóe miệng cũng chảy máu nhỏ xuống gương mặt của Thanh Tĩnh, rồi chậm rãi chảy xuống khóe miệng của nàng ta.
Thanh Tĩnh theo bản năng liếm môi một cái, vừa nếm thấy vị máu thì ngay lập tức choáng váng như bị điện giật.
Nàng ta đã liếm phải máu của Dương Ân, đây là máu của một người đàn ông, nàng ta là người xuất gia, chuyện này có tính là phá giới hay không?
"Giết những kẻ loài người đó!", có tiếng Dạ Xoa rống lên.
Hàng chục Dạ Xoa lao về phía Dương Ân và Thanh Tĩnh, bọn chúng đều đồng loạt giơ binh khí lên và tung ra những đòn công kích mang theo kịch độc hướng về phía bọn họ.
Thấy tình hình không ổn, Tương Bình đang nấp cách đó không xa ngay lập tức bỏ chạy, không tiếp tục quan sát nữa.
Những đòn công kích này tới quá nhanh, Dương Ân không có thời gian buông Thanh Tĩnh ra, hắn bất đắc dĩ phải ghì chặt nàng ta trong vòng tay của mình để lấy thân mình làm lá chắn cho nàng ta.
Ầm ầm ầm ầm!
Từng đợt tấn công liên tiếp ập tới, Dương Ân cảm thấy choáng váng, lại phun ra một ngụm máu dính vào gương mặt của Thanh Tĩnh, khiến cho nàng ta thức tỉnh trong phút chốc.
Thanh Tĩnh ngây thơ trong sáng nhưng cũng không có nghĩa là nàng ta ngu ngốc, cuối cùng nàng ta cũng đã nhận ra bọn họ đang gặp phải nguy hiểm gì.
Lại nhìn thấy Dương Ân gần trong gan tấc đang che chở cho mình, lần đầu tiên nàng ta mới cảm thấy đau lòng như vậy, cảm thấy bản thân mình thật kém cỏi, nàng ta tức giận kêu lên: "Các ngươi đừng đánh nữa!"
Nàng ta vừa dứt lời thì ở vị trí trái tim của nàng ta đã tỏa ra thánh quang, một đóa hoa sen ngay lập tức nở rộ đi ra ngoài, sinh ra nguồn năng lượng mạnh mẽ đánh nát hết tất cả những đòn công kích mà đám Dạ Xoa vừa đánh tới, hơn nữa nguồn năng lượng đó còn đủ mạnh để tiếp tục phản kích đám Dạ Xoa, lan ra thành một vòng tròn lớn.
Vòng tròn thánh quang lan tới đâu thì Dạ Xoa ở chỗ đó liền bị ảnh hưởng, khí tức tà ác độc địa của bọn chúng đều bị thanh tẩy sạch sẽ, sức mạnh của bọn chúng cũng biến mất, tất cả đều lộ ra vẻ kinh hãi rồi ngã quỵ trên mặt đất, ngay cả Dạ Xoa cấp thiên cũng phải kêu rên một tiếng rồi nhanh chóng lui về giữa đám độc Dạ Xoa, không dám xông tới làm loạn nữa.
Loại sức mạnh thanh tẩy này là khắc tinh của tộc Dạ Xoa, bọn chúng hoàn toàn không có cách nào chống trả được.
Dương Ân cảm ứng được rõ ràng nguồn năng lượng tỏa ra trên người Thanh Tĩnh, tiên khí bên trong cơ thể của hắn dường như được nguồn năng lượng này dẫn dắt, phản ứng lại hết sức mạnh mẽ.
Hơn nữa cơ thể của hắn còn tự sinh ra một lực hút để hấp thu nguồn năng lượng đó vào trong, chỉ trong phút chốc thì cơ thể của hắn bắt đầu có sự chuyển biến, võ thể không tì vết tìm được sự cộng hưởng với nguồn năng lượng của Thanh Tĩnh, Thái Thượng Cửu Huyền quyết cũng tự vận hành với tốc độ rất nhanh, đan điền vận chuyển năng lượng đi hết một vòng đại chu thiên, tốc độ vận chuyển năng lượng cũng nhanh hơn bao giờ hết.
Sự cộng hưởng này thật sự rất đáng kinh ngạc.
Võ giả nào cũng cần phải hấp thu năng lượng từ bên ngoài để trở nên mạnh mẽ hơn, tốc độ hấp thu năng lượng có quan hệ rất lớn với sự vận chuyển năng lượng qua từng vòng chu thiên.
Sự vận chuyển năng lượng diễn ra càng nhanh thì võ giả càng có thể hấp thu được nhiều năng lượng bên ngoài hơn, thúc đẩy sự thăng cấp cảnh giới trở nên nhanh hơn, đây chính là nguyên lý cơ bản..
Danh Sách Chương: