Dương Ân cũng không nhìn những cánh tay, cẳng chân la liệt trên mặt đất nữa mà đi vào trong thạch thất.
Hắn lo lắng có khi nào Khỉ Gầy bị Vương Cửu Trọng giết rồi không.
May mắn là, trong thạch thất, Khỉ Gầy vẫn bình an vô sự, hắn ta toàn không dám nhìn Vương Cửu Trọng dù chỉ là liếc mắt, chỉ khó khăn phun ra ba chữ: “Ăn thịt người!”
Vương Cửu Trọng nhìn thấy Dương Ân đi vào thì ánh mắt sắc như gươm, lạnh lùng nói: “Vẫn còn dám bước vào đây à, thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?”
“Tiền bối muốn giết ta thì dễ như trở bàn tay mà!”, Dương Ân cúi đầu nói.
Hắn ngừng một lát rồi tiếp lời: “Tiền bối, triều đình đã phái cao thủ tới rồi, sợ là ông ở đây không tiện”.
Trước mắt, Vương Cửu Trọng gây ầm ĩ đến mức này.
Liệt Tử Anh bỏ chạy rồi thì nơi này sao có thể bình yên đây.
Vương Cửu Trọng lau vết máu ở khoé miệng, lạnh nhạt nói: “Không sợ, chúng dám tới thì ta dám giết, thật sự cho rằng bản Vương là mèo hoang chó dại hay sao!”
Vương giả có phong thái của Vương giả, nếu bảo hắn ta hoảng sợ mà bỏ trốn thì sau này còn tiếng tăm gì nữa?
Tiểu Hắc nghe thấy lời nói của Vương Cửu Trọng thì cực kỳ bất mãn, nhe nanh, sủa ầm lên, hận không thể xông tới cắn chết Vương Cửu Trọng.
“Được, nếu tiền bối không đi thì vãn bối sẽ ở lại cùng!”, Dương Ân chỉ mong Vương Cửu Trọng không đi, không phải bất kỳ thế lực bình thường nào cũng có thể đắc tội Vương giả, cho dù là hoàng thất cũng phải cẩn thận mà ứng xử.
Hắn cảm thấy có lẽ đây sẽ là một cơ hội chuyển mình.
Dương Ân cầm lọ địa linh tuyền bị Tiểu Hắc uống chỉ còn lại một ít đưa qua cho Vương Cửu Trọng.
Vương Cửu Trọng hơi nhướng mắt, nói: “Nếu địa linh tuyền có tác dụng với ta thì ta còn mang bộ dạng thế nào sao?”
“Đây mới là địa linh tuyền thật sự!”, Dương Ân nhấn mạnh nói.
Vương Cửu Trọng không do dự thêm, mở miệng hút cạn địa linh tuyền có trong bình ngọc.
Dương Ân thầm cảm thấy vô cùng xót của.
Hắn còn định giữ lại một ít cho Vạn Lam Hinh và Tiểu Man cùng dùng.
“Quả nhiên là địa linh tuyền thật!”, vẻ mặt Vương Cửu Trọng mừng rỡ, khẽ kêu lên.
“Vậy tiền bối nghỉ ngơi một lát, chắc chắn là rất nhanh lại có người tới, hi vọng tiền bối chớ thẳng tay gây ra nhiều nghiệp chướng!”, Dương Ân nói.
Không phải là Dương Ân tốt bụng, nhân từ mà là hắn sợ Vương Cửu Trọng giết quá nhiều người, phần tội danh này lại đổ lên người hắn, như vậy thì thật sự là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không sạch.
Không lâu sau, trên không trung có tám người tám ưng, khí thế lẫm liệt, cưỡi gió mà tới!
Trong rừng, Liệt Tử Anh đã đổi một con ngựa chiến, theo sau là cha của gã ta, Liệt Phong, cùng với hơn mấy trăm lính gác ngục sôi sục đuổi theo.
Nhất thời, bầu không khí ở khu 68 trở nên vô cùng bí bách và nặng nề.
“Người ở đây?”, Mạnh Hà Lương đứng trên Ưng Kị, hỏi Liệt Tử Anh và Liệt Phong.
Liệt Tử Anh lau mồ hôi lạnh trên mặt, run lẩy bẩy nói: “Đúng ạ, chính… chính là ở đây”.
“Nhìn cái bộ dạng của ngươi kìa, sau này sao có thể đặt chân lên cảnh giới cao hơn nữa!”, Liệt Phong không vui trách mắng con trai.
“Cha, hắn có thể ăn thịt người đấy ạ!”, Liệt Tử Anh khóc không ra nước mắt nói.
Mạnh Hà Lương và 7 tên thủ hạ cùng nhau tiến về phía thạch thất.
Trên thân mỗi người đều phóng ra huyền khải nồng đậm, tập trung toàn lực tiến vào trạng thái chiến đấu.
“Lắp tên!”, Liệt Phong vừa vung tay, 500 lính gác ngục phía sau đều giương cung, lắp tên, chỉ đợi khi lệnh vừa phát lên thì 500 mũi tên cùng được bắn ra.
“Bắn!”
Sau khi Liệt Phong hạ lệnh thì 500 mũi tên bỗng chốc cùng phóng ra.
Mỗi mũi tên ấn chứa sức mạnh vô cùng mãnh liệt, có thể dễ dàng bắn nát sơn thạch, vậy thì thạch thất này làm sao ngăn được.
Khi thấy những mũi tên sắp rơi xuống trước thạch thất, thì một tiếng sấm lại vang lên: “Cút!”
Thanh âm cuồn cuồn, rung trời động đất, khiến trăm tên đều bị gẫy, trăm người đều kinh hãi.
Mọi người đều bị doạ sợ, sao chúng có thể tưởng tượng được chỉ một tiếng vang lên, thì những mũi tên làm từ đá Xích Cương lại đều bị gẫy vụn như vậy chứ.
“Bắn lại!”, Liệt Phong lạnh lùng hạ lệnh lần nữa.
Lại một loạt tên bắn tới, dày đặc, ánh sáng của mũi tên loá mắt, mãnh liệt lao tới.
Lần này, mũi tên mới bay đến giữa không trung, thì có một bàn tay đáng sợ xuất hiện, nắm lấy những mũi tên này, trở tay vung một cái, vô số mũi tên lao ngược lại về phía những tên lính gác ngục.
“Chết rồi, mọi người mau trốn đi!”, Liệt Phong hét lên với những lính gác ngục ở bên cạnh.
Cùng lúc đó, lão ta rút binh khí ra điên cuồng chém vào những mũi tên đang bay lại.
Còn Liệt Tử Anh đang ngồi trên lưng ngựa lại một lần nữa bị doạ cho ngã ngựa, run rẩy nói: “Uy quyền của Vương giả là bất khả xâm phạm!”
A a a!
Rất nhiều lính gác ngục gần như không trốn được những mũi tên bị ném quay lại nên đã bị giết hoặc thương nặng.
Tám Đại Ưng Kị bay trên không trung đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng.
Họ thực sự nhận ra là có Vương giả ở trong thạch thất này.
“Chúng ta có thể tính toán xem thực lực của Vương giả chân chính là bao nhiêu!”, Mạnh Hà Lương không hổ là Cường giả đã trải qua hàng trăm trận chiến, đối mặt với Vương giả mà ông ta cũng không tỏ ra nửa điểm sợ hãi, nói với đồng đội ở bên cạnh.
Bảy người kia gật đầu, đồng thời rút chiến binh hợp thành một đội hình với Mạnh Hà Lương, cùng tấn công vào thạch thất.
Cũng đúng lúc này, thạch thất bất chợt nổ tung.
Bùm!.
Danh Sách Chương: