Những con chồn băng này xông tới rất nhanh, số lượng rất nhiều, nhưng phản ứng của Dương Ân cũng vô cùng kinh người, một thương đồng thời đánh bay mười mấy con chồn băng, sau đó liên tiếp vung thương ngà voi, đại khai đại hợp khiến từng con chồn băng kêu lên thảm thiết.
Nhưng những con chồn băng này như phát điên, con trước ngã con sau tới, căn bản là không sợ chết.
Cuối cùng có mấy con chồn băng mạnh mẽ lao tới cắn lên người Dương Ân.
Hàm răng sắc nhọn của chúng cắn lên giáp huyền khải của Dương Ân, nhưng lại khiến răng bị vỡ nát, căn bản không có cách nào phá vỡ lớp phòng ngự của Dương Ân.
“Đồ nhãi nhép như các ngươi mà muốn làm ta bị thương thì còn xa lắm”, Dương Ân cười lớn một tràng rồi cũng không áp chế huyền khí của mình, trên thương ngà voi phun ra ngọn lửa huyền khí của Lam Yêu Cơ.
Ngọn lửa thực sự khủng khiếp hóa thành hình chữ thập càn quét tứ phương.
Những con chồn băng bị lửa chạm tới thì lập tức cháy rụi.
Chúng sợ nhất là lửa, căn bản là không có cách nào dập được lửa chỉ đành nhảy loạn xạ, còn liên lụy đến những con khác cũng bị đốt cháy.
Chít chít!
Đám chồn băng đều lộ ra vẻ kinh sợ, chúng không dám tiếp tục đuổi theo tấn công, nếu không những xác chết trước mặt sẽ chính là kết cục của chúng.
“Sững sờ ra đó làm gì, đập chết con người đi!”, vua chồn băng tức giận gào lên.
Lần này, rất nhiều chồn băng lại tiếp tục xông lên, chúng thay đổi sách lược, bắt đầu lấy băng tuyết trên người xuống, điên cuồng đập lên Dương Ân, đồng thời chúng còn phun hạt tùng mang theo khí lạnh từ miệng chúng, cuộc tấn công ngập trời lại một lần nữa bao trùm lấy Dương Ân.
“Đoàn trưởng ta không có tâm trạng dây dưa với các ngươi”, Dương Ân thét lên rồi cầm thương ngà voi nhanh chóng xông về phía vua chồn băng.
Thương dài trong tay hắn xoay chuyển, đánh bay hầu hết những tấn công của chúng.
Phía lưng không ngăn được thì bị chúng đập lên giáp huyền khải, dù sao cũng không làm hắn bị thương được.
Khi hắn lại gần tới trước cây tùng băng lớn mà vua chồn băng đang ở thì hai chân hắn đạp mạnh, bóng người lao thẳng lên trên, đồng thời, thương ngà voi hung hăng đâm lên trên.
Liệt Diễm Thập Tự thương!
Một chữ thập hoàn mỹ xen lẫn cả Lam Yêu Cơ hừng hực mãnh liệt xông lên, ngọn lửa đi đến đâu thì cành cây trên cây tùng băng lập tức bị cháy rụi.
Cho dù là khí băng lạnh cũng không thể nào ngăn cản được bản lĩnh của ngọn lửa này, hơn nửa cây đều bị Lam Yêu Cơ bao phủ.
“Con người đáng chết, dám hủy chỗ ở của ta, ngươi chết chắc rồi”, cuối cùng, vua chồn băng cũng tức giận.
Nó hét lên một tiếng rồi phun ra một yêu khí lạnh băng đáng sợ từ trong miệng, bao phủ Lam Yêu Cơ.
Luồng yêu khí lạnh băng này có lợi ở chỗ là khiến ngọn lửa của Lam Yêu Cơ bị đóng băng, thế lửa bị đình trệ mãnh liệt, khó mà bốc cháy lên trên.
Không chỉ như vậy, nó còn thừa lực để đóng băng Dương Ân.
Khí thế xông lên của Dương Ân không hề giảm sút.
Thương ngà voi trong tay hắn bắn khỏi tay, chém về phía vua chồn băng.
Hai tay nhanh chóng kết ấn liên tiếp đánh lên yêu khí lạnh băng.
Bụp bụp!
Dương Ân đánh ra Ba Lãng Toàn Liệt chưởng đánh bay yêu khí lạnh băng, mà thân thể của hắn lại thuận thế rơi xuống dưới.
Còn vua chồn băng đó thì mở miệng nhai thương ngà voi, không có cách nào tạo thành công kích quá lớn cho nó.
Rắc rắc!
Hàm răng sắc nhọn của vua chồn băng liên tục nhai, thương ngà voi như quả tùng băng bị nó nhai nát thành bột phấn.
Thế mới biết hàm răng này sắc nhọn tới đâu.
Vua chồn băng phát điên lên, nó bổ nhào từ trên cây xuống, tốc độ đó còn nhanh hơn những con chồn băng khác không biết bao nhiêu lần.
Gần như trong chớp mắt đã tới trước mặt Dương Ân, vuốt trước vung lên, một luồng ánh sáng lạnh lóe lên, tạo thành một vết nứt trên giáp huyền khải của Dương Ân, khí lực sắc nhọn còn cắt lên thân thể của hắn khiến máu tươi phun ra.
Hự!
Dương Ân hít một ngụm khí lạnh, nhanh chóng lui lại, vua chồn băng lại như cái bóng đi theo, hai vuốt trước không ngừng vung lên, trong không gian xuất hiện từng luồng khí lạnh băng hóa thành lưỡi đao sắc bén tấn công.
Vuốt chồn điên cuồng xé xác!
Giáp huyền khải trên cơ thể của Dương Ân giống như giấy dán, không chịu nổi một đòn, bị vua chồn băng xé rách, khiến những vết máu hiện lên trên cơ thể hắn.
Quần áo cũng bị xé thành từng mảnh, bộ dạng cực kỳ nhếch nhác.
Dương Ân vẫn luôn cho rằng chồn băng không phải là yêu thú loại hình tấn công.
Cho dù có sức chiến đấu của yêu vương cũng không mạnh bao nhiêu.
Đáng tiếc, bây giờ hắn đã biết bản thân mình đã sai lầm vô lý thế nào.
Vương giả thì vẫn là vương giả, căn bản không tha thứ cho sự khiêu khích của kẻ yếu dưới Vương giả.
“Giả heo ăn hổ sao, thật sự cho rằng thắng được ta à?”, Dương Ân thét lên một tiếng.
Trên một ngón tay đã sớm ngưng tụ sức mạnh Lam Yêu Cơ, đột nhiên điểm ra.
Hỏa Sơn Chỉ!
Đòn này cần tích lũy sức mạnh chồng chất, ngón tay mới có thể bùng phát sức mạnh như núi lửa phun trào.
Khi Dương Ân bị vua chồn băng đánh lui thì hắn đã âm thầm tích năng lượng, nắm bắt cơ hội ra tay với vua chồn băng.
Vua chồn băng không ngờ Dương Ân lại chuẩn bị cho nó một chiêu lớn.
Nó luôn cảm thấy thiếu niên trước mắt căn bản không thể chịu nổi một đòn, đang muốn thuận thế giết chết Dương Ân thì bỗng nhiên một ngọn lửa nổ ra bắn về phía nó.
Nó phản ứng nhanh tới đâu cũng không kịp, ăn ngay đòn này.
Bùm!
Một tiếng nổ kinh khủng vang lên, ngọn lửa màu xanh nổ ra vô cùng đẹp đẽ, rất nhiều tia lửa màu xanh lam bắn ra 4 phía, xung quanh còn nhiều chồn băng chưa trốn xa cũng phải chịu trận!
Chít chít!.
Danh Sách Chương: