Mục lục
Tuyệt Thế Võ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Dương Ân mạnh hơn những gì ngươi tưởng nhiều.

Nếu hắn tham gia vào cuộc thi thiếu soái thì có lẽ ta cũng phải ra tay toàn lực đấy”, Phần Diệu Dương nói.

Trong lòng gã thầm bổ sung một câu: “Có khi tỉ lệ thắng thua còn là 5-5”.

“Để ta xem xem hắn có đánh bại được Liệt Tử Anh không, tên đó không dễ xơi đâu”, Hữu Trác Tây nói.

“Xem đi, mong là Liệt Tử Anh có thể ép hắn dùng đến những gì còn đang ẩn giấu”, Phần Diệu Dương đáp.

Lúc này, Tào Thanh Cung đột nhiên chui ra nói: “Tối qua Dương Ân bị trọng thương, e là lần này sẽ khiến các ngươi thất vọng thôi”.

Nghiêm Minh Tranh ở phía không xa nghe được thì vội vàng đi tới hỏi: “Thanh Cung, Dương huynh đệ sao lại bị thương?”

“Chuyện nói ra dài lắm, cứ xem đi đã, mong là hắn không quá miễn cưỡng”, Tào Thanh Cung cười khổ.

Hôm nay hắn ta nghĩ Dương Ân không ứng chiến mới đúng, không ngờ Dương Ân lại đến, trong lòng hắn ta cũng không nghĩ Dương Ân sẽ thắng.

Ở trên đài khiêu chiến, Dương Ân bình tĩnh nói với Liệt Tử Anh: “Thúc thúc, hôm nay ngươi dám lên đây là đã có dũng khí lắm rồi đó”.

“Haha, đừng tỏ vẻ như mình lợi hại lắm.

Sư tôn ta nói rồi, mạng của ngươi sẽ được để lại cho sư đệ của ta, vậy hôm nay để ta dạy ngươi cách làm người nhé”, Liệt Tử Anh cười âm hiểm.

“Nếu ta không bị thương thì ngươi có dám cứng mồm vậy không?”, Dương Ân hỏi ngược.

“Dù ngươi có không bị thương thì cũng chỉ là một bại tướng dưới tay ta thôi!”, Liệt Tử Anh đáp xong, không nói nhiều nữa, nhấc cây thương Kim Sát lên, đâm thẳng về phía yết hầu của Dương Ân.

Liệt Tử Anh ra tay không chút lưu tình, hắn ta muốn thăm dò xem Dương Ân đã khôi phục được bao nhiêu phần.

Sư tôn của hắn ta đã nói, Dương Ân muốn hồi phục cũng phải một tháng trở lên, sau một đêm mà đi lại được là đã tốt lắm rồi.

Dương Ân đã khỏi từ lâu rồi, Vương Cửu Trọng và Liệt Tử Anh chắc cũng không biết hắn có thân thể bất tử.

Thế tấn công của Liệt Tử Anh chẳng đáng một đồng trong mắt Dương Ân, nhưng Dương Ân định đem Liệt Tử Anh ra luyện Liệt Diễm Thập Tự thương, cố ý giả vờ như mãi mới tránh được đòn tấn công của Liệt Tử Anh.

“Thế mà cũng tránh được cơ à, giỏi nhỉ!”, Liệt Tử Anh tán thưởng, lại thay đổi thế thương, sát khí bừng bừng, quét đến Dương Ân.

Dương Ân rút thương ngà voi ra, là chiến lợi phẩm mà hắn thắng được từ đám Man di.


Hắn bắt đầu khởi động Liệt Diễm Thập Tự thương để đối chiến với Liệt Tử Anh.

Đêm hôm qua, hắn đã dùng thần đình để nâng Liệt Diễm Thập Tự thương đến giai đoạn nhập vi, diễn hóa đến mức độ tinh thông, nhưng trong thực chiến thì vẫn là ở mức độ nhập vi, cần phải rèn luyện mới nâng lên được.

Dương Ân áp chế sức mạnh trong đan điền, lấy sức mạnh cơ thể để khiêu chiến Liệt Tử Anh, mũi thương không hề chứa đựng chút huyền khí nào mà chỉ có bóng thương không ngừng giao nhau, hình thành một chữ “thập”, đáp trả lại đòn tấn công của Liệt Tử Anh.

“Sắp chết còn giãy dụa!”, Liệt Tử Anh thấy Dương Ân không dùng được cả huyền khí bèn chắc chắn rằng vết thương của Dương Ân thật sự chưa thể khôi phục được, nên càng tỏ ra hưng phấn hơn, tấn công càng thêm mãnh liệt, muốn nhanh chóng hạ gục Dương Ân.

Huyền khí Liệt Tử Anh đánh ra có cả sát khí bên trong, vô hình trung có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của con người, khiến cho hắn ta thừa cơ họ suy yếu mà đánh.

Đây cũng là lí do vì sao hắn ta dễ dàng thắng các trận khác.

Mà Dương Ân lại chẳng hề sợ khí huyết sát này, không chịu chút ảnh hưởng nào cả, vẫn bình tĩnh thi triển Liệt Diễm Thập Tự thương, sử dụng sức mạnh đơn thuần để tiếp chiêu của Liệt Tử Anh.

Đòn tấn công của Liệt Tử Anh rơi vào trên cây thương răng voi, ép cho Dương Ân lui về sau liên tục, nhưng Dương Ân dường như cứ yên bình chẳng bị đánh bại khiến Liệt Tử Anh cực kỳ khó chịu.

Người đứng xem thấy vậy thì kinh ngạc vô cùng.

Bọn họ phát hiện ra Dương Ân chỉ dùng kỹ thuật chiến đấu để tiếp chiêu của Liệt Tử Anh, thế mà vẫn không thua.

Chuyện này khiến bọn họ như được mở mang tầm mắt.

“Dương Ân thật sự bị thương hả?”, Nghiêm Minh Tranh nhìn Tào Thanh Cung, hỏi lại lần nữa cho chắc.

“Không sai đâu mà, vết thương của hắn do Vương giả tạo ra đấy.


Ta đã tận mắt nhìn thấy, không thể nào là giả được”, Tào Thanh Cung vỗ ngực nói, sau đó bổ sung: “Nhưng hắn có một sư tôn là luyện dược sư, nói không chừng đã ăn đan dược nào đó và khiến thương thế phục hồi khoảng bảy, tám phần rồi”.

“Chắc là vẫn chưa khỏi hẳn đâu, hắn còn chẳng sử dụng huyền khí cơ mà”, Phần Diệu Dương nói, ngừng một chút, lại lên tiếng: “Chỉ dựa vào mỗi Liệt Diễm Thập Tự thương thương quyết mà có thể đánh ngang cơ với Liệt Tử Anh thì đúng là không tầm thường”.

“Liệt Tử Anh còn chưa ra tay hết đâu, nếu sử dụng toàn lực thì Dương Ân thua chắc”, Hữu Trác Tây nói.

Cũng vào lúc này, Liệt Tử Anh đã mất đi sự nhẫn nại.

Hắn ta hét lên: “Giết ngươi trong một chiêu”.

Huyết Sư hung lệ!
Liệt Tử Anh dường như biến thành một con sư tử hung dữ đang há miệng cực lớn, huyền khí màu vàng kim ngưng tụ đầy huyết sát, nửa cái đài khiêu chiến đều bị sức mạnh to lớn này bao phủ, muốn cưỡng ép giết chết Dương Ân.

Dương Ân trải qua quá trình luyện chiêu liên tục, thương pháp cuối cùng cũng nhất quán với cảnh giới trong thần đình, Liệt Diễm Thập Tự thương đạt đến cảnh giới tinh thông.

“Cho dù không dùng đến huyền khí thì ngươi cũng sẽ bại thôi!”, Dương Ân điều động trạng thái đến mức tốt nhất, cả người phóng đến Liệt Tử Anh với tốc độ siêu nhanh.

Thương răng voi của hắn phóng ra hình chữ “thập” trên người Liệt Tử Anh.

Aaaaaaaa!.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK