Dương Ân chỉ là một phó tướng, một phó tướng bình thường nhất trong quân đội, quyền lên tiếng cũng khá yếu so với đám đông tướng quân, cấp bậc kém xa so với nguyên soái.
Trương Hùng không thể hiểu nổi tại sao Vạn Lam Hinh tin tưởng Dương Ân đến thế, nhưng hiện giờ dường như cũng chỉ có Dương Ân mới giải quyết được vấn đề này.
“Được rồi, đừng nghĩ chuyện nhỏ nhặt ấy nữa.
Trương trưởng ngục, cứ yên tâm làm chức trưởng ngục của ông đi”, Dương Ân nói như đinh đóng cột.
Với sức ảnh hưởng như hiện tại của hắn, nếu muốn lấy vị trí trưởng ngục, hẳn rằng Phần Thiên Hùng sẽ không có bất kỳ ý kiến gì, cũng không dám có ý kiến.
Thức ăn và rượu được bưng lên, đám đông hoan hỉ tụ lại một chỗ chè chén, đây là thời gian nhàn tản và thư giãn hiếm có.
Khi rượu qua ba tuần, Vạn Lam Hinh và Trương Hùng ôn lại chuyện cũ với nhau.
Dương Ân thì xách một bình rượu ngon, dẫn theo Khỉ Gầy và Lục Trí đi về khu số 2.
Chuyến đi này, hắn không chỉ muốn đối phó với Vi Điển, quan trọng hơn cả là tới tìm Tuần Duệ.
“Chủ công, ngài chắc chắn thầy ta đang ở trong ngục chứ?”, Lục Trí nhìn đám đông ngục nô đã tê dại xung quanh mà hỏi.
“Đúng thế, lẽ nào ngươi cảm thấy ta đang lừa ngươi à?”, Dương Ân đáp.
Lục Trí lắc đầu, khẽ thở dài: “Cũng không phải vậy, chủ yếu vì cơ thể của thầy ta đâu thể chịu nổi nơi này chứ”.
“Chuyện này thì khỏi nói chứ, cơ thể Tuần lão cứng cáp lắm!”
“Không phải chứ, thầy đã từng ấy tuổi rồi, ở nơi như thế này còn cứng cáp được sao?”
“Ngươi coi thường thầy ngươi quá đấy, cao nhân hành sự không thể đoán mò được đâu!”
…
Vừa đi vừa nói, đoàn người của họ đã tới được khu số 2.
Ngục nô ở đây, không một ai có lòng đào đá Xích Cương, ai cũng đang lười biếng, lính gác ngục canh giữ ở đây cũng ủ rũ, căn bản không vực dậy được tinh thần, trông rất lười nhác.
Có lính gác ngục nhìn thấy Dương Ân cũng không dám ngăn lại.
Từ trang phục của đối phương, họ có thể nhận ra được, e rằng người này là tướng lĩnh từ nơi khác đến, họ không đắc tội nổi, cứ để đối phương đi lại tự do thôi.
Đám người Dương Ân đi về phía thạch thất mà họ từng sống, nơi đó ở trên một vách núi, khi ấy từng làm quen với Tuần lão ở nơi này.
Khi bước lên vách núi, có khoảng mười tên ngục nô vây lại xung quanh đoàn người của Dương Ân, trong tay cầm xà beng sắt, dường như chỉ cần Dương Ân tiến thêm một bước, xà beng sắt của họ sẽ “chào hỏi” với Dương Ân.
“Cút ngay!”, Khỉ Gầy giận dữ quát đám ngục nô này.
“Người nên cút là chúng mày đây, đây là địa bàn của lão đại bọn tao, người không phận sự không thể lại gần!”, có ngục nô đứng ra hô lên.
Thực lực của ngục nô này không hề thấp, đã đạt tới cảnh giới chiến sĩ cao cấp, chẳng trách có đủ dũng khí để ngăn cản đám người Dương Ân.
“Lúc trước khi đại ca ta làm lão đại ở đây, không biết chúng mày đang rúc ở đâu nữa! Cút hết cho tao!”, Khỉ Gầy quát lên một tiếng, ra tay không hề khách sáo.
Sức lực của Khỉ Gầy rất đáng sợ, đám ngục nô này đâu thể chịu nổi, chỉ trong vài chiêu, chúng đã bị Khỉ Gầy đánh bay hết.
Khỉ Gầy đã đạt tới cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp, không còn là một ngục nô hèn mọn ở khu 68 như trước nữa.
“Khụ khụ, chúng đã đáng thương lắm rồi, sao huynh có thể ra tay độc ác đến vậy!”, Lục Trí lộ ra biểu cảm cảm thông với nỗi khổ của chúng.
“Người đẹp yếu ớt à, đa số chúng đều là dạng giết người như ngóe đấy, đáng được huynh thông cảm hay sao?”, Khỉ Gầy đáp.
“Năm xưa chủ công và huynh cũng thoát ra từ sơn ngục đấy thôi, lẽ nào hai người cũng không phải người tốt à?”, Lục Trí vặn hỏi.
Dương Ân và Khỉ Gầy đồng thanh đáp: “Không phải!”
Ai muốn làm người tốt chứ?
Thời buổi này làm người tốt không trường thọ, chỉ có tai họa mới sống ngàn năm!
“Thật tốt, ta rất thích!”, Lục Trí xòe ra lan hoa chỉ, õng ẹo nói.
Dương Ân và Khỉ Gầy lập tức có cảm giác buồn nôn.
Nếu Lục Trí thực sự là phụ nữ, chắc chắn họ sẽ bị mê hoặc, tiếc rằng tên này là đàn ông hàng xịn mà!
“Trong thế giới tàn khốc này, có hai loại người, một loại là kẻ mạnh, loại còn lại là kẻ yếu, không hề phân biệt tốt xấu.
Kẻ mạnh có thể đặt ra tất cả quy tắc, nói tốt là tốt, nói xấu là xấu, kẻ yếu mãi mãi chỉ có thể phó thác cho số phận!”, Dương Ân ngửa đầu lên trời mà nói rồi nhanh chóng rảo bước tới thạch thất trên đỉnh núi.
Ba người nhanh chóng tới trước thạch thất, có một người đàn ông cởi trần đang tu luyện kỹ thuật chiến đấu.
Người đàn ông này vung cái xà beng bằng sắt, mỗi một nhát đều cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí còn có huyền quang dao động, thể hiện ra thực lực chiến sĩ đỉnh cấp.
Dương Ân căn bản không coi người đàn ông này ra gì, hắn cảm nhận tình hình xung quanh, không hề có khí tức của Tuần lão, càng không thấy Từ Kiều nương, không khỏi nghi hoặc: “Họ đã đi đâu rồi?”
Đột nhiên, người đàn ông đang tu luyện kia vung xà beng về phía Dương Ân, một luồng huyền khí một trượng rưỡi tấn công về phía hắn.
“Huynh đệ đừng nóng nảy, cảnh giới của chủ công ta quá cao, không phải người mà ngươi đối phó được đâu”, Lục Trí khuyên giải.
Tiếc rằng lời nhắc nhở của hắn ta dường như hơi muộn, người đàn ông kia đã bay ra ngoài rồi.
Đùng!
Người đàn ông kia nặng nề ngã xuống một góc rồi bất tỉnh nhân sự, mà Dương Ân dường như chưa từng nhúc nhích.
Lục Trí bụm mặt: “Ta đã nói rồi, thực lực của chủ công ta rất mạnh, thế mà ngươi cứ thích đâm đầu vào chỗ chết, đúng là chết rồi cũng không đáng thương tiếc mà!”
Khỉ Gầy trợn mắt khinh thường Lục Trí: “Nói vuốt đuôi!”
“Ai bảo ta nói vuốt đuôi, ta đã nói với hắn từ lâu rồi đấy chứ!”, Lục Trí hồi đáp.
“Đáng ra ngươi phải nói từ trước khi hắn ra tay chứ!”.
Danh Sách Chương: