Trong hang băng tuyết bay bay, hàng chục ngàn con sói đang thi nhau gào rú, kinh thiên động địa, vô cùng kinh ngạc.
Rùa vân bạc vừa bơi vào hồ đã không nhịn nổi muốn lặn sâu vào trong làn nước.
Tiện Cốt Đầu gầm lớn: “Grừ grừ, đừng lặn xuống nước, đừng lặn xuống nước, ông đây chưa xong với ngươi không”.
“Cái giống lắm lông nhà ngươi, có bản lĩnh thì tự nhảy lên bờ đi”, rùa vân bạc coi thường mà trả lời.
“Đủ rồi, các ngươi im hết cho ta”, Dương Ân gằn giọng quát.
Uy lực chấn động của hắn rất lớn, khiến hai con linh yêu an phận ngay lập tức, không dám nhốn nháo nữa.
Dương Ân nhìn 4 phía.
Quanh đây đều là những ngọn núi tuyết bị tuyết trắng phủ kín một tầng, mà ngọn cao nhất là một núi băng ngàn năm không đổi.
Nó như thanh kiếm cắm thẳng lên mây, vô cùng hùng vĩ, từng cơn gió lạnh băng thổi lan tràn khắp nơi.
Rất nhiều con sói băng cùng sống trong một sơn cốc.
Ở đây thuộc địa bàn của chúng, một khi có ngoại tộc đi vào trong này thì chúng sẽ hú dài cảnh cáo.
Chúng đứng bên hồ, từng con đi ra, thân thể to lớn trắng như tuyết dường như hòa mình vào với trời đất, duy chỉ có đôi mắt sói sắc bén kia cùng với nanh sói vô cùng sắc nhọn lộ ra ngoài, hơi thở hung tợn kia được hiện rõ trong nháy mắt.
Dương Ân nhìn những con sói yêu này, nuốt một ngụm nước bọt nói: “Tiểu Hắc có thể xử lý không?”
Tiểu Hắc trả lời: “Không có chuyện gì mà Tiên hoàng ta không làm được.
Nhưng có lẽ chúng có chút bất thường, chúng ta lên bờ trước đã”.
“Muốn lên bờ thì các ngươi tự mình lên, ta không thể lên bờ được”, rùa vân bạc lập tức đáp lại.
Nhiều sói yêu như thế, thậm chí còn có nhiều yêu vương, rùa vân bạc không muốn đi vào chỗ chết.
“Ngươi thật sự muốn chết?”, Dương Ân cau mày đáp.
“Là các ngươi muốn chết!”, rùa vân bạc ngang ngạnh trả lời xong một câu thì lặn sâu xuống đáy hồ.
Nó không muốn chơi cùng đám Dương Ân nữa.
“Grào, cứu mạng, cứu mạng…”, Tiện Cốt Đầu điên cuồng gào thét, suýt nữa không nhảy kịp lên lưng Dương Ân.
Dương Ân biết lần này rùa vân bạc chơi thật rồi, hai tay hắn bắt lấy chi trước của hổ Hỏa Vân kéo nó lên rồi hung hăng ném nó lên bờ như một hòn đá.
Tiểu Hắc lại cào nhẹ lên người hổ Hỏa Vân, thuận tiện theo nó rời khỏi lòng hồ.
“Ngươi không chạy nổi đâu!”, Dương Ân lặn sâu vào nước theo rùa vân bạc, lập tức dùng thuật Long Quy lật biển khiến hồ nước này bị sức mạnh của hắn khuấy đảo tới mức trời nghiêng đất đổ, sức mạnh đáng sợ đó điên cuồng đè nén và tấn công con rùa vân bạc.
Ầm ầm!
Thực lực của rùa vân bạc đã hồi phục được 7, 8 phần.
Nó đã không sợ Dương Ân nữa.
Khi đòn tấn công của Dương Ân rơi xuống thì trong miệng nó phun ra một sức mạnh lạnh băng mãnh liệt, đối kháng cùng một chỗ với đòn tấn công của Dương Ân, khiến nước trong hồ cuồn cuộn nổi lên từng lớp sóng.
Dương Ân dốc sức chiến đấu, rùa vân bạc cũng không nể nang, hai bên đánh ngang tài ngang sức.
Dương Ân còn muốn tiếp tục tấn công rùa vân bạc, nhưng lại có giọng nói của Tiểu Hắc truyền đến: “Đừng dây dưa với nó nữa, chính sự phải nhanh”.
Dương Ân không biết làm sao, đành bỏ qua cho rùa vân bạc, hắn thét lên: “Con rùa rụt cổ, đừng mơ lấy lại mai rùa tổ truyền của ngươi”.
Dương Ân có thủy huyền châu nên đạp lên sóng nước mà đi vào bờ.
Rùa vân bạc lại đuổi theo.
Nó muốn cướp mai rùa về.
Từng cơn sóng băng từ miệng nó phun ra, lưới bạc lại hiện lên, chụp về phía Dương Ân.
Sức mạnh tấn công này đã mạnh hơn lúc bị thương nặng rất nhiều.
Đây mới là khí thế vương giả thực thụ.
Dương Ân lợi dụng lực tinh thần của thần đình, cảm nhận được rõ nét trước một bước những tấn công của rùa vân bạc.
Hắn nhanh chóng tránh né, tấn Long Quy trấn thủy kết hợp với chân phong thần khiến bước chạy của hắn càng nhanh hơn, trong chớp mắt đã lại gần bờ.
Rùa vân bạc không muốn từ bỏ, chuẩn bị thi triển tuyệt chiêu của nó, nhưng có con sói vương gầm lên: “Hú u u, tên nhãi nhép ở đâu ra mà dám giở trò ngang ngược ở hang sói băng!”
Rùa vân bạc vội vàng lặn vào trong nước.
Nó không sợ hai con sói vương mà sợ có nhiều con sói vương xuất hiện thì nó vẫn chưa đủ sức đánh lại, nó thầm nghĩ: “Dám cướp vật gia truyền của ta, rùa ta nhất định sẽ không tha cho ngươi”.
Rùa vân bạc lặng lẽ lặn xuống đáy hồ, im lặng chờ đợi cơ hội một lần nữa cướp lại đồ thuộc về mình.
Dương Ân tới bờ hồ, nhưng cũng không nhẹ nhõm.
Hắn đã bị mấy trăm con sói yêu bao vây, mà ở phía xa còn mấy ngàn con, thậm chí tới hơn chục ngàn con nữa.
Những con sói băng này đều vô cùng vạm vỡ, trên người chúng toát ra sát khí nồng đậm, chỉ cần hạ lệnh một câu thì sẽ bổ nhào tới cắn xé Dương Ân.
Tiện Cốt Đầu tức tối nhìn đám sói băng này.
Bộ dạng con cừu yếu ớt vừa rồi không thấy đâu nữa, mà lại có một chút phong độ vương giả.
Đáng tiếc, trước mặt nhiều sói yêu như thế thì nó rõ là thế yếu lực mỏng.
Duy chỉ có Tiểu Hắc trên đỉnh đầu nó thì như người ngồi khoanh chân, vuốt trước khoanh lại, bình tĩnh nhìn đám sói yêu, không hề sợ hãi chút nào.
Dương Ân bày thế đón địch.
Hắn nhỏ giọng nói với Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc, còn không phát huy uy lực của Tiên hoàng ngươi mà ra uy với chúng là chúng sẽ thật sự xông lên giết chúng ta đó”.
Đối diện với nhiều sói yêu như vậy, Dương Ân cũng không đủ tự tin mà.
Hú u u!.
Danh Sách Chương: